Hắn ngoái đầu nhìn ta, dưới ánh trăng, trên gương mặt anh tuấn kia chậm rãi nhiễm một mạt ưu thương.
Nhấp môi nhìn ta, thật lâu sau, ta rõ ràng nhìn thấy hắn nắm chặt hai tay, bỗng nhiên cười nói: "Trẫm phải nói là hoàng đế băng hà, đại xá thiên hạ." Dứt lời, hắn liền xoay người, đi về phía trước.
Ta kinh hãi, hắn vừa nói gì?
"Hoàng Thượng!" Ta vội đuổi theo.
Hắn đi rất nhanh, rõ ràng là cố ý.
Chạy theo phía sau, ta nghe hắn nói: "Nương ta cũng đã chết."
Ta giật mình, hắn ba tuổi bị đưa tới kinh thành, mà Tân Vương Phi trong năm hắn đăng cơ đã đi theo Hứa Thái Hậu. Hắn cũng giống ta, từ nhỏ đã không có tình thương của mẫu thân.
Gió ngày càng lớn, thổi loạn mái tóc, ánh mắt ta vẫn nhìn chằm chằm người trước mặt.
Vì sao, nội tâm ta lại nảy sinh một chút đồng tình?
Cắn răng, người như vậy căn bản không đáng để ta đồng tình, không phải sao? Hắn thống khổ, lại không màng thống khổ của kẻ khác.
Đi được một đoạn, đã cách hoàng cung rất xa, liền nghe phía trước truyền tới tiếng ầm ĩ.
Trước mặt là chợ, không biết vì sao, lòng ta ẩn ẩn có chút cao hứng.
Hắn bỗng nhiên dừng bước, ta cả kinh, bàn tay to kia đã duỗi tới nắm chặt tay ta.
"An phận một chút, đừng hòng trốn, không nếu không, trẫm diệt một tộc Cung thị của ngươi."
Tức giận nhìn hắn, hắn lại không để ý tới ta, chỉ kéo ta dung nhập vào dòng người đông đúc kia.
Hôm nay là ngày đặc biệt, cảnh náo nhiệt này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-sai-tham-cung-ngoc-nhan-toai-dai-toi-tu-phi/255261/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.