Ta còn đang sững sờ, Nguyên Phi Cẩm đã kéo ta qua, khẽ cười: "Ngây ra làm gì? Đi thôi!"
Ta theo bản năng hỏi: "Đi đâu?"
Gã vẫn cười: "Còn có thể đi đâu? Đi gặp huynh ấy."
Ngước mắt nhìn nam tử trước mặt, gã vẫn cười, nụ cười ta đã lâu không thấy lại. Từ sau khi gã và Nguyên Thừa Hạo có khúc mắc, gã dường như lập tức trưởng thành, đã không còn là Nguyên Phi Cẩm của trước khi.
Nhưng giờ khắc này...
Bỗng dưng nhớ tới lời gã vừa nói, ta bật thốt lên hỏi: "Ngài nói cái gì?"
"Nghe không hiểu sao?" Gã hỏi lại.
Ta sao lại không hiểu? Ta chỉ là...
Nhịn không được mà bật khóc: "Không phải ngài nói chàng không ở đây sao?"
Nguyên Phi Cẩm quăng cái khăn cho ta: "Đang ở trên đường, khóc lóc sướt mướt thành bộ dáng gì hả? Thời đại này, ngay cả Hoàng Thượng cũng có thể giả, ta làm sao bảo đảm ngươi không phải giả chứ?"
Thô lỗ bắt lấy tay gã, ta vừa khóc, lại vừa muốn cười. Rõ ràng biết gã cố ý, nhưng dù thế nào ta cũng không tức giận, chỉ cần chàng ở đây, ta yên tâm rồi.
"Còn sợ ngươi không đoán được ý của ta, chuyện con diều kia ta tốn tâm huyết mấy đêm." Gã nhỏ giọng, tỏ vẻ đắc ý.
A Man cao hứng: "Vương gia thật biết hù dọa người, nô tỳ cũng bị ngài dọa sợ rồi!"
Gã nhìn A Man, nhíu mày hỏi: "Sao sắc mặt kém như vậy? Bị thương? Đúng rồi, ta còn chưa hỏi sao các ngươi có thể chạy tới đây."
A Man cười đáp: "Nô tỳ không sao, chỉ bị đánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-sai-tham-cung-ngoc-nhan-toai-dai-toi-tu-phi/255476/quyen-5-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.