"A Tụ, sao lại im lặng vậy?" Gã nhíu mày nhìn ta, nhịn không được mà hỏi.
Ta hoàn hồn, hơi chần chờ: "Việc này..."
"Ai nha!" Gã nóng nảy, nhảy dựng lên, "Đã là lúc nào rồi, chẳng lẽ ngươi còn không thể nói ta biết sao?"
Ta vội ôm Tuyền Nhi đứng dậy: "Ta không có ý này."
Hài tử như bị dọa sợ, bật khóc thành tiếng. Ta vội dỗ nó, Nguyên Phi Cẩm nhìn qua, thấp giọng: "Không sao, có lẽ là đói bụng, gọi người ôm nó xuống đút sữa đi."
Một câu "Ta đút nó" định nói ra vẫn phải nuốt xuống. Ta xa hài tử lâu như vậy, trong cung lại xảy ra quá nhiều chuyện, sữa của ta đã không đủ, không đút nó ăn được. Sống mũi chua xót, nghe gã gọi người vào ôm Tuyền Nhi ra ngoài.
Nguyên Phi Cẩm xoay người: "Ta không phải nói ngươi có ý gì, nhìn người gấp thành bộ dáng gì kìa? Ta chỉ muốn biết kẻ giả mạo Hoàng Thượng kia rốt cuộc có ba đầu sáu tay gì có thể gạt được nhiều người như vậy? Hay là... Ngươi thật sự cảm thấy bọn họ đều bị lừa?"
Ta biết gã lo lắng điều gì, hít sâu một hơi, rồi nói: "Ngươi yên tâm, ít nhất Dương tướng quân sẽ không phản bội Hoàng Thượng."
Gã ngẩn ra.
Ta lại hỏi: "Dương tướng quân còn ở biên cương?"
Gã gật đầu: "Không phải ông ta sau khi đưa tên giả mạo Hoàng Thượng kia hồi kinh rồi đi biên cương sao? Ta nào dám đi tìm ông ta!"
Như vậy, Dương tướng quân còn chưa biết việc này.
Nhưng hiện tại, ai có thể khiến ông ấy tin rằng người ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-sai-tham-cung-ngoc-nhan-toai-dai-toi-tu-phi/255479/quyen-5-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.