Từ rất lâu về trước, Thích Thời Tự đã nghĩ tới dáng vẻ của Hàn Diệp khi chân chính yêu một người sẽ trông như thế nào.
Liệu trong đôi mắt nhạt màu của anh rốt cuộc sẽ có một khoảnh khắc rung động nào hay là sẵn sàng chìm đắm trong tình yêu, dùng lý trí làm canh bạc hay không.
Thích Thời Tự chưa từng tin vào những thiện chí mà không có nguyên do, đạo lý rất rõ ràng, cho tới bây giờ lòng tin cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà tồn tại. Bình thường hoa cỏ cây cối đều dựa vào tiết trời theo mùa để tự thân đạt được sự sinh trưởng tốt nhất, huống chi đây còn là lòng người khó đoán.
Tín nhiệm mà không có lý do, thật sự quá ngông cuồng.
Thế nên hắn không trông cậy đến một lúc nào đó, Hàn Diệp sẽ...
Chậc, không nghĩ nữa, Thích Thời Tự cười khổ lắc đầu một cái, nhìn đôi mắt xinh đẹp đó từ xa, bên trong cất chứa bao nhiêu ưu tư lẫn phiền muộn.
Con người mà, luôn luôn là vậy, có được thì sợ mất, không có được thì lại oán hận mình, oán hận người khác tại sao không nhìn thấy, biết bao nhiêu mâu thuẫn lẫn đau khổ trong lòng.
Hàn Diệp biết tâm trạng của người bên cạnh không tốt, nhưng anh đã quen được người khác dỗ dành, ngược lại chỉ có thể ngây ngô, lúng túng đối mặt với Thích Thời Tự.
Có phải giống như trước đây, mới là tốt nhất hay không?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-sau-dam-bao-nhieu-lieu-xuan/1067473/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.