Tiếng mưa bên ngoài gõ vào cửa xe, tựa như một lữ khách hung hãn tới thăm, Thích Thời Tự tựa đầu vào ghế dựa, cảm thấy thật ồn ào.
Trận mưa này vừa rơi đã tạnh, nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Không liên quan gì đến những chuyện khác, chỉ là đám mây đen bị đè nén cuối cùng cũng bộc phát thành tiếng hát thiên nga mà thôi.
Nổ ầm, lọt vào tai.
Hàn Diệp rất ít khi thấy dáng vẻ thất thần này của Thích Thời Tự.
Thích Thời Tự trong ấn tượng của anh sẽ cảm động, sẽ đau khổ sẽ cô dơn, nhưng ngay cả khi vỡ tan cũng đều rất thận trọng.
Anh đúng là chưa từng thấy qua một Thích Thời Tự như bây giờ.
Thích Thời Tự luôn che giấu rất kỹ trước mặt anh, cho dù là có cũng sẽ không để cho anh nhìn thấy.
Thích Thời Tự không bị mưa xối ướt, chẳng qua là trong hoàn cảnh ẩm ướt, hít thở khó khăn và ngột ngạt luôn gợi lại những ký ức tồi tệ.
Vì thế cảm giác cả người trở nên đắm chìm trong mưa, như thể thật sự bị mưa bao bọc, vô cùng ngột ngạt, hạt mưa thấm vào xương.
Cảm nhận được tầm mắt của Hàn Diệp, Thích Thời Tự miễn cưỡng mở đôi mắt mệt mỏi ra, dùng sức ấn mạnh vào tim, hy vọng nó có thể cung cấp đủ oxy cho mình, che giấu rồi nhấn mạnh với Hàn Diệp: Em không sao... Ngủ một giấc là được ạ...
Hàn Diệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-sau-dam-bao-nhieu-lieu-xuan/1067535/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.