Lâm Thính Vãn nhìn vào đôi mắt anh, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm ấy vừa nhuốm vẻ tình triều sau nụ hôn, lại vừa tràn đầy tính chiếm hữu. Cô thật thà hỏi: “Em nói muốn ngủ bây giờ, có kịp không?”
“Không kịp rồi.”
Môi mỏng và hơi thở ấm nóng của anh đặt nơi cần cổ cô, những nụ hôn nhẹ nhàng nhưng dày đặc như những hạt mưa, hơi thở nóng rực lan tỏa trên làn da để lại những dấu vết mờ ám, chiếc váy ngủ hai dây được nhẹ nhàng vén lên, khi nó trượt xuống, anh cúi đầu.
Hơi thở của cô hơi nghẹn lại, ý nghĩ cũng dần trở nên mơ hồ, trong cơn choáng váng, cô chợt nhớ đến bông hoa mình chụp vào buổi chiều, những đóa hoa trong mưa ướt át và kiều diễm.
Không bị đài hoa che chắn, nó phơi bày hoàn toàn phần bên trong mềm mại, tinh tế. Mái tóc đen ngắn rủ xuống trán cọ xát vào da thịt, mang đến một trận tê dại đến khó chịu, môi anh ấm áp, mềm mại, m*t nhẹ nhàng, như sự trêu chọc triền miên nhất giữa những người tình, mỗi lần chạm vào đều mang theo hơi ấm ướt át.
Cô vô thức căng chặt cơ thể, tay theo bản năng luồn vào mái tóc đen dày, giữ lấy sau gáy anh, động tác bất ngờ này khiến anh hơi sững lại, răng khẽ chạm vào nhau một cái.
“Á…”
Lâm Thính Vãn đau đớn hít vào, người đàn ông ngước mắt nhìn lên, đôi mắt sâu không thấy đáy, phản chiếu ánh đèn vàng mờ ảo ở đầu giường, tựa như một xoáy nước sâu thẳm, muốn nuốt chửng người ta từng chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-sau-hon-nhan-mo-tu-tai-vien-dao/2982739/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.