Anh ta hơi cau mày, nhận tài liệu lật xem, càng xem mày nhăn càng sâu.
Một hồi lâu sau anh ta mới khép tài liệu lại, nhìn sang tôi: “Việc này vất vả cho em rồi, tìm được ngọn nguồn vấn đề là dễ giải quyết hơn nhiều.”
Thấy vậy, tôi cũng không còn chuyện gì nữa, nói với anh ta: “Vậy anh làm việc đi.”
Khi tôi xoay người chuẩn bị rời đi, Lục Tuấn Kiệt bỗng lên tiếng: “Đường Hoài An, chuyện hôm qua ba đã biết là hiểu lầm em rồi.
Tối nay nếu em không bận gì thì cả nhà ta cùng ăn bữa cơm nhé?”
Tôi khựng lại, nhưng không hề quay đầu, chỉ thản nhiên nói: “Để hôm nào!”
Nói thật, đối với tôi mà nói, tôi còn chưa nghĩ kỹ xem nên ôm tâm trạng thế nào đối mặt với chuyện nhà họ Lục.
Tuy rằng tôi là con gái nhà họ thật, nhưng dù gì cũng xa nhau hơn hai mươi năm, nếu không tính quan hệ huyết thống thì khác nào người xa lạ đâu.
Lục Tuấn Kiệt còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã ra khỏi văn phòng anh ta rồi.
Tôi vừa quay lại văn phòng mình không bao lâu đã thấy vài cảnh sát tiến vào.
Lại thêm vài phút sau, có tiếng hét ầm ĩ vang lên từ văn phòng giám đốc: “Sao các anh lại bắt tôi? Lý do gì mà bắt tôi? Tôi phạm pháp gì?”
“Ba câu hỏi tử vong liên hoàn à!” Lưu Thanh Tâm cúi sát trên bàn làm việc, nhỏ giọng nói thầm.
Tôi mím môi không tiếp lời, chỉ hờ hững nhìn Lý Hữu Đạt bị hai cảnh sát áp giải khỏi văn phòng, sau đó bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-sau-khong-day-yeu-em-khong-phai/904756/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.