Trên tài liệu so sánh chỉ biểu hiện ra Lý Hữu Đạt sử dụng vật liệu giá thấp thôi, nhưng tôi không ngờ ông ta phát rồ đến mức hoàn toàn không nghĩ đến chuyện có thể ở người hay không.
Nếu chờ đến sau này có người vào ở rồi gặp chuyện không may, chỉ sợ nhà họ Lục không tài nào gánh vác nổi hậu quả.
Lần này Trần Minh Nhật giúp tôi một ân tình lớn, tôi hạ giọng nói với bên kia điện thoại: “Lần này cảm ơn cậu.
Sau này có chuyện gì cứ việc tìm tôi.”
Nghe vậy, cậu ta không chút khách sáo nói: “Được thôi, vừa hay tôi ở bệnh viện sắp mốc meo rồi.
Khi nào chị tan tầm mời tôi ăn cơm đi.”
Tôi thoáng sửng sốt, sau đó áy náy đáp: “Hôm khác được không? Tối nay tôi phải đi thăm mẹ và em trai tôi.”
Nghe vậy, bên kia lại càm ràm oán giận vài câu, sau đó loáng thoáng nghe được giọng của Thẩm Hữu Thịnh, có vẻ là thúc giục cậu ta uống thuốc, cậu ta liền ngắt máy.
Nói chuyện điện thoại với Trần Minh Nhật xong, tôi lập tức gọi điện cho mẹ, nhưng gọi liên tiếp vài cuộc đều không ai nhấc máy.
Bởi vì vài ngày không liên hệ, tôi thật sự rất lo lắng, sốt ruột chờ đến khi tan làm là chạy ngay tới chỗ mẹ.
Tôi ở ngoài gõ cửa cả buổi cũng không ai đáp lại.
Khu chung cư cũ không cách âm, thấy tôi vẫn luôn gõ cửa, có ông cụ ở phòng đối diện mở cửa, ló đầu ra nhìn tôi: “Cháu gái, đừng gõ nữa, hộ này vừa dọn đi hôm qua rồi, cháu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-sau-khong-day-yeu-em-khong-phai/904754/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.