🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chu Cẩm Chính đang thao thao bất tuyệt về chuyện Tạ Diệc Phồn, em trai của Tạ Diệc Thanh, gần đây lại gây ra vụ việc hoang đường nào đó. Hắn ta đang nói đến đoạn cao trào, những người khác cũng đang chăm chú lắng nghe thì Tạ Diệc Thanh đột nhiên đứng dậy.

 

Mấy người có mặt đều sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau. Một lát sau, tất cả cũng đều đứng dậy theo. Chu Cẩm liếc nhanh sắc mặt Tạ Diệc Thanh, dường như không giống đang tức giận, rồi lại nhìn theo ánh mắt anh, cũng chẳng thấy có gì đặc biệt ở phía đó cả. Hắn ta gãi gãi mũi, tò mò hỏi: "Cậu đang nhìn ai vậy?"

 

Tạ Diệc Thanh lắc đầu, tiện tay đặt ly rượu xuống bàn, chỉ để lại một câu "Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi" rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi.

 

Bình thường Chu Cẩm là người thân thiết với Tạ Diệc Thanh nhất, nên mấy người kia liền xúm lại hỏi nhỏ Chu Cẩm: "Tạ tổng không phải là giận đấy chứ?"

 

Chu Cẩm cũng không rõ tình hình thực hư thế nào, hắn ta chỉ xua tay, cười nói: "Giận á? Vì Tạ Diệc Phồn sao? Mấy người nghĩ nhiều rồi, mau ngồi xuống uống rượu tiếp đi."

 

Nghe Chu Cẩm nói vậy, những người còn lại ngẫm lại một chút, thấy cũng đúng. Tên Tạ Diệc Phồn kia phạm lỗi không phải một nghìn thì cũng là tám trăm lần rồi, ai mà chẳng từng bàn tán sau lưng? Nếu lần nào cũng phải nổi giận vì hắn ta, chắc Tạ Diệc Thanh sớm đã tức chết từ lâu rồi. Họ yên tâm hơn phần nào, lần lượt ngồi xuống tiếp tục uống rượu, nhưng khóe mắt vẫn không ngừng liếc về phía Tạ Diệc Thanh.

 

Chỉ thấy Tạ Diệc Thanh đi thẳng đến một góc khuất không mấy ai để ý trong hội trường, một nơi mà nếu không phải cố tình tìm kiếm, chưa chắc đã nhận ra có người đang ngồi ở đó.

 

Chu Cẩm cũng tò mò muốn xem Tạ Diệc Thanh định làm gì, nên khi thấy anh ngồi xuống đối diện một người đàn ông có khí chất thanh tao thoát tục, hắn ta không khỏi sững sờ trong giây lát rồi quay sang hỏi những người xung quanh: "Người đó là ai vậy?"

 

Khoảng cách hơi xa, hơn nữa người đàn ông kia chỉ để lộ ra góc nghiêng gương mặt, phải một lúc sau mới có người nhận ra đó là Khúc Hà Tinh, giọng nói mang theo thoáng chút khó hiểu.

 

"Hình như là Khúc Hà Tinh thì phải?" Lâm Độ lên tiếng: "Trông quen quen, hình như là con trai một nhân viên cấp dưới của ba tôi thì phải, không phải nhân vật gì ghê gớm lắm đâu, Tạ tổng quen cậu ta sao?"

 

Chu Cẩm bật cười trêu anh ta: "Anh còn biết cả con trai của nhân viên dưới quyền ba anh cơ à?"

 

Lâm Độ cười khổ: "Nếu cậu nhìn rõ mặt cậu ta rồi, chắc chắn cũng sẽ không quên được đâu." Quả thật, người đó đẹp đến mức khó tin.

 

Phía bên kia, Tạ Diệc Thanh ngồi thẳng xuống chiếc ghế đối diện Khúc Hà Tinh, không nói một lời nào, chỉ im lặng chăm chú nhìn cậu.

 

Ban đầu Khúc Hà Tinh vẫn giữ được bình tĩnh, mặc cho Tạ Diệc Thanh nhìn mình chằm chằm, nhưng không ngờ anh ta lại có thể im lặng một cách lạ thường như vậy, thật sự không hề nói nửa lời.

 

Khúc Hà Tinh đặt miếng bánh ngọt đang ăn dở xuống đĩa, ngước mắt nhìn thẳng vào Tạ Diệc Thanh: "Anh làm gì vậy?"

 

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Khúc Hà Tinh thầm thở dài trong lòng. Đây dường như là lần đầu tiên cậu và Tạ Diệc Thanh có thể ở chung một cách bình yên như thế này. Ở đời trước, cậu hễ nhìn thấy người này là sợ đến mất mật, trốn còn không kịp, về sau này dù số lần gặp mặt bất đắc dĩ có giảm đi, cậu vẫn luôn cảm thấy mối quan hệ giữa họ là đối địch, không đội trời chung, như nước với lửa.

 

Thật không ngờ, người cuối cùng ở bên cạnh cậu trên đoạn đường cuối cùng của sinh mệnh lại chính là người mà cậu luôn xem như kẻ thù. Tiếng khóc xé lòng của Tạ Diệc Thanh vào thời khắc trước khi cậu hoàn toàn mất đi ý thức dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến Khúc Hà Tinh không tài nào tiếp tục căm ghét anh được nữa.

 

Tạ Diệc Thanh tỏ ra vô cùng phong độ, lịch thiệp như một quý ông thực thụ, anh đưa tay về phía cậu, nói: "Chào em Khúc tiên sinh."

 

Khúc Hà Tinh ngập ngừng khoảng hai giây, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tỏ ra nghiêm túc của Tạ Diệc Thanh, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên thành một nụ cười, rồi cũng đưa tay ra: "Chào anh, Tạ tổng."

 

Tạ Diệc Thanh thấy cậu nhận ra mình, ánh mắt anh chợt lóe lên một tia sáng khó nhận biết, ngón tay đang chìa ra vô thức siết chặt lại một chút, anh hỏi: "Em nhận ra anh?"

 

Chưa cần nói đến đủ loại ân oán phức tạp giữa hai người họ, chỉ riêng việc Tạ Diệc Thanh là người nắm quyền của nhà họ Tạ, một ngôi sao mới nổi đầy quyền lực trong giới kinh doanh, thì có ai mà không biết đến anh chứ?

 

Khúc Hà Tinh đang định trả lời thì phía sau lưng cậu đột nhiên vang lên một trận xôn xao ồn ào, cậu quay đầu nhìn lại, cả người lập tức cứng đờ như tượng đá.

 

Bữa tiệc tối nay vốn rất trang trọng, tất cả khách mời ai nấy đều mặc vest lịch sự, thế mà người đang đứng giữa sảnh gây nên sự ồn ào kia lại ăn mặc đồ thường ngày, gương mặt tươi cười rạng rỡ, trông có vẻ lười biếng và tùy hứng, nhưng những người xung quanh lại không hề tỏ ra chút bất mãn nào. Điều đó chỉ có thể chứng tỏ một điều, thân phận của người đàn ông này không hề đơn giản chút nào.

 

Nhưng điều khiến Khúc Hà Tinh cứng người lại không phải vì thân phận của người đó, mà là vì gương mặt của hắn ta, cùng với ánh mắt Bạch Li đang nhìn hắn ta từ trong đám đông.

 

Đây chẳng phải chính là người đàn ông đã hôn Bạch Li vào đúng cái ngày cậu chết hay sao?

 

Khúc Hà Tinh nhìn người kia chằm chằm hồi lâu, giọng nói trở nên khàn khàn khi hỏi người đang ngồi đối diện mình: "Đó là ai vậy?"

 

Từ lúc Khúc Hà Tinh bước vào sảnh tiệc, ánh mắt Tạ Diệc Thanh chưa từng một giây rời khỏi người cậu, đương nhiên anh cũng không thể bỏ qua sự thay đổi bất thường của cậu vào lúc này. Nhìn theo hướng mắt cậu, anh lập tức biết cậu đang hỏi về ai. Tạ Diệc Thanh khẽ mở miệng, nói ra một cái tên: "Tạ Diệc Phồn."

 

Hai anh em nhà họ Tạ, cùng ba khác mẹ. Con trai cả Tạ Diệc Thanh là con của người vợ trước, nổi tiếng thủ đoạn tàn nhẫn, giỏi tính toán, mọi việc làm đều đặt lợi ích lên hàng đầu, mới 26 tuổi đã trở thành người nắm quyền thực sự của Tạ thị, là một tài năng trẻ tuổi nổi danh trong giới thượng lưu. Con trai thứ Tạ Diệc Phồn là con của người vợ hiện tại, cách hành xử lại vô cùng hoang đường, ăn chơi trác táng không thiếu thứ gì, suốt ngày gây chuyện thị phi, bị xem như một kẻ vô lại chính hiệu. Nhưng ông trời dường như lại đặc biệt ưu ái hắn ta, sinh ra trong một gia đình danh giá bậc nhất, cả đời được hưởng thụ cuộc sống xa hoa sung sướng, tiền tiêu không hết, lại còn có thiên phú hội họa bẩm sinh, hiện tại đã là một họa sĩ có tiếng tăm, sở hữu không ít tác phẩm được đánh giá cao.

 

Con trai út nhà họ Tạ, thảo nào đời trước cậu không hề biết đến. Khi đó, cậu dồn hết mọi sự chú ý của mình lên người Bạch Li, trong mắt không thể nhìn thấy bất kỳ ai khác ngoài gã ta, đương nhiên cũng sẽ chẳng buồn để ý đến một Tạ Diệc Phồn vốn chẳng có chút liên quan nào đến cuộc sống của mình.

 

Nhưng ai mà biết được, hóa ra chỉ có mình cậu là không chú ý mà thôi.

 

Giờ phút này, ánh mắt của Bạch Li nhìn Tạ Diệc Phồn khiến Khúc Hà Tinh nhớ lại rất nhiều chi tiết mà trước đây cậu đã cố tình lờ đi. Lúc trước, điều kiện để Bạch Li đồng ý bắt đầu hẹn hò với cậu đó chính là cậu phải dẫn gã tham gia một buổi tiệc sang trọng. Khúc Hà Tinh nhớ rất rõ ngày hôm đó cậu đã căng thẳng đến nhường nào, và lúc Bạch Li gật đầu đồng ý, cậu đã phấn khích vui sướng ra sao. Còn những người đã tham gia buổi tiệc tối hôm đó là ai, thì lúc ấy cậu hoàn toàn không để tâm, đến bây giờ cũng không tài nào nhớ lại được nữa. Về sau này, cậu không còn liên lạc nhiều với người nhà, rồi sau khi phát hiện ra hành vi theo dõi của Tạ Diệc Thanh, Khúc Hà Tinh luôn cố gắng tránh mặt anh ta, hễ là những dịp có Tạ Diệc Thanh xuất hiện, cậu thường sẽ không tham gia. Cũng chính vì thế mà cậu đã tự cắt đứt một phần các mối quan hệ xã giao của mình, và cũng chính vào khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa cậu và Bạch Li ngày càng trở nên lạnh nhạt, xa cách.

 

Ánh mắt Bạch Li nhìn Tạ Diệc Phồn ban nãy, vừa tràn ngập tham vọng lại vừa như thể chứa đựng quyết tâm bằng mọi giá phải có được người kia, khiến Khúc Hà Tinh như bừng tỉnh khỏi cơn mê. So với cậu chủ nhỏ danh giá của nhà họ Tạ, thân phận của cậu, với ba mẹ chỉ là nhân viên quản lý trong công ty của người khác, rõ ràng là không đủ tầm. Cộng thêm thân phận họa sĩ nổi tiếng của vị Tạ Diệc Phồn này, cậu thua kém ở điểm nào đã quá rõ ràng rồi.

 

Thì ra là vậy. Khúc Hà Tinh khẽ bật cười một tiếng tự giễu, thu lại tầm mắt, ngón tay thon dài trắng nõn cầm ly rượu trên bàn bên cạnh lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Vì uống quá nhanh và mạnh, vài giọt rượu vang đỏ sóng sánh tràn ra từ khóe miệng, chảy dọc xuống chiếc cằm thon gọn của cậu. Màu rượu đỏ tươi càng làm tôn lên làn da vốn đã trắng lại càng thêm trắng nõn, giọt rượu nơi đường cằm như chực rơi xuống nhưng lại không rơi, tạo nên một vẻ quyến rũ khó tả thành lời.

 

Khúc Hà Tinh đang định đưa tay lên lau đi vệt rượu, không ngờ một bàn tay khác đã nhanh hơn cậu một bước, nhẹ nhàng lau đi vệt rượu vang đỏ ấy. Bàn tay ấy thon dài, rắn chắc, lòng bàn tay hơi thô ráp, khi lướt qua má cậu đã mang theo cảm giác hơi đau rát nhè nhẹ.

 

Nụ cười nhạt trên mặt Khúc Hà Tinh tắt hẳn, cậu khẽ nhíu mày, mím chặt đôi môi mỏng của mình lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tạ Diệc Thanh. Cậu không nói gì, chỉ dùng ánh mắt để biểu lộ rõ ràng sự bất mãn của mình.

 

Tạ Diệc Thanh từ tốn thu tay về, ở nơi Khúc Hà Tinh không nhìn thấy, ngón tay anh khẽ vê vào nhau một cách kín đáo, dường như đang âm thầm hồi tưởng lại xúc cảm mềm mại vừa rồi.

 

"Xin lỗi, anh theo bản năng muốn giúp em lau đi." Giọng Tạ Diệc Thanh trầm thấp vang lên. Rõ ràng là lời xin lỗi, nhưng trong giọng nói lại chẳng hề nghe ra được chút thành ý nào.

 

Khúc Hà Tinh sớm đã biết tỏng người này mặt dày đến mức nào, cũng biết anh ta cứng đầu cứng cổ ra sao, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Tạ tổng, nếu anh còn tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ sau này những dịp có mặt anh, tôi sẽ không dám xuất hiện đâu."

 

Khúc Hà Tinh thực ra chỉ nói thử vậy thôi, cũng không hề nghĩ rằng lời nói của mình sẽ có tác dụng gì, dù sao thì ở đời trước, cậu có đánh người hay thậm chí là báo cảnh sát thì cũng chẳng hề thấy người này tỏ ra sợ hãi chút nào.

 

Vậy mà Tạ Diệc Thanh lại lập tức biến sắc, anh ngồi thẳng người dậy, không còn giữ vẻ thả lỏng tùy ý như vừa rồi nữa, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn vài phần: "Là anh đã mạo phạm, nếu em không thích thì sau này anh sẽ không chạm vào em nữa là được."

 

Khúc Hà Tinh không nhịn được khẽ nhướng mày kinh ngạc. Tạm thời không cần biết Tạ Diệc Thanh có thật sự làm được hay không, nhưng việc anh lại đồng ý nhanh chóng và dễ dàng như vậy đúng là lần đầu tiên cậu được chứng kiến. Nhớ lại trước kia, dù Khúc Hà Tinh có ra tay đánh anh, anh cũng chỉ cười cười, sau đó còn nhẹ nhàng hỏi cậu: "Em hết giận chưa? Có muốn đánh tiếp không?" Cậu không thèm trả lời, Tạ Diệc Thanh lại hỏi tiếp: "Vẫn chưa nguôi giận sao?"

 

Khúc Hà Tinh thu lại ánh mắt, tiếp tục cầm ly rượu lên uống, thong thả nói: "Tạm chấp nhận."

 

Tạ Diệc Thanh quan sát sắc mặt cậu, thấy không giống đang tức giận thật sự, trong lòng anh hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn không quên được vẻ mặt khác thường của cậu lúc nhìn thấy Tạ Diệc Phồn ban nãy: "Tạ Diệc Phồn đã đắc tội gì với em à?"

 

Đắc tội. Khúc Hà Tinh lặp lại từ này trong đầu, rồi hỏi ngược lại: "Nếu hắn ta thật sự đã đắc tội với tôi, anh sẽ giúp tôi dạy dỗ hắn sao?"

 

"Anh sẽ." Tạ Diệc Thanh đáp chắc như đinh đóng cột, giọng điệu vô cùng quả quyết, như thể anh thật sự có thể làm được điều đó vậy.

 

Nghe anh trả lời dứt khoát như vậy, Khúc Hà Tinh cứ thế im lặng uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, hồi lâu sau mới chậm rãi đáp: "Không có."

 

Nước chảy về chỗ trũng, người thì luôn tìm đến chỗ cao hơn, cậu và Bạch Li vốn dĩ chí hướng đã bất đồng, thì lựa chọn khác nhau cũng là lẽ thường tình mà thôi. Chỉ là cậu vẫn không cam lòng, muốn Bạch Li cũng phải nếm trải mùi vị đau đớn tột cùng khi bị phản bội là như thế nào.

 

Ánh mắt Tạ Diệc Thanh nhìn thẳng vào người đang ngồi đối diện mình. Sắc mặt cậu vẫn trắng nõn như thường, chỉ có vành mắt là hơi ửng đỏ lên. Nếu chỉ nhìn vào sắc mặt thì căn bản không thể nhận ra cậu đang buồn khổ đến mức nào, nhưng trong đôi mắt ấy lại không hề thấy một chút niềm vui nào, giống như mặt hồ sâu thẳm không thấy đáy, phẳng lặng đến mức không một gợn sóng, chỉ còn lại sự tịch mịch nặng nề bao trùm.

 

Tạ Diệc Thanh không nhịn được nữa, giật lấy ly rượu trong tay cậu, trầm giọng nói: "Em đừng uống nữa."

 

Khúc Hà Tinh lập tức đứng dậy, muốn giật lại ly rượu của mình, nhưng không biết có phải do men rượu hay không mà cậu lại lảo đảo, cả người lao thẳng về phía trước, tưởng chừng như sắp ngã sõng soài. Đồng tử Tạ Diệc Thanh co rút lại trong giây lát, anh phản xạ cực nhanh, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy người cậu, kéo vào trong lòng mình.

 

Trên người Khúc Hà Tinh thoang thoảng mùi hương quýt thanh mát, dễ chịu. Có lẽ vì đã uống khá nhiều rượu nên phản ứng của cậu có phần chậm lại, bị anh ôm trọn vào lòng cũng không lập tức đẩy ra như thường lệ, mà lại thuận thế gục đầu lên vai anh. Những sợi tóc mềm mại cọ vào vùng da cổ nhạy cảm mang đến cảm giác ngưa ngứa, khiến Tạ Diệc Thanh cứng đờ cả nửa người trong khoảnh khắc.

 

Giọng Khúc Hà Tinh trở nên mềm nhũn, hơi thở nóng rực phả ra khi cậu lí nhí nói: "Trả lại cho tôi."

 

Tạ Diệc Thanh từ từ buông cậu ra, mặc cho Khúc Hà Tinh lấy lại ly rượu từ tay mình, rồi chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

 

"Em uống ít thôi." Tạ Diệc Thanh cố gắng nén lại h*m m**n được đưa tay chạm vào đôi mắt nhuốm muộn phiền của Khúc Hà Tinh, nhẹ giọng nhắc nhở.

 

Khúc Hà Tinh làm như không nghe thấy lời anh nói. Tạ Diệc Thanh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, cũng không biết đã nghĩ đến điều gì, mà không tiếp tục mở miệng ngăn cản cậu nữa.

 

Sự xuất hiện của Tạ Diệc Thanh tại buổi tiệc vốn dĩ đã là tâm điểm chú ý của cả hội trường, mười người thì có đến bảy tám người muốn tìm cách tạo dựng quan hệ với anh, nên nhất cử nhất động của anh đương nhiên đều bị rất nhiều người để mắt tới. Cảnh tượng một người suýt ngã, một người dang tay ôm lấy của hai người ban nãy lập tức thu hút ánh mắt tò mò của những người xung quanh.

 

Trong đó, bao gồm cả Bạch Li.

 

Bạch Li vừa đi dạo một vòng quanh sảnh tiệc, lúc nhìn thấy Tạ Diệc Phồn ăn mặc tùy tiện, gã còn suýt nhận nhầm là người nào đó đi lạc vào đây, trong lòng tỏ vẻ rất khinh thường. Thế nhưng, những người xung quanh đều kính cẩn gọi hắn ta là Tạ thiếu. Gã cẩn thận nghe ngóng mới biết được người kia chính là cậu chủ nhỏ của tập đoàn Tạ thị, Tạ Diệc Phồn, từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, hiện là một họa sĩ tài năng, đã mở triển lãm tranh ở nhiều nơi. Nghe những lời đánh giá về việc ăn chơi trác táng, hành xử không kiêng nể gì của hắn ta, Bạch Li cũng không hề thấy có vấn đề gì, ngược lại còn xem đó như là một cơ hội tốt để tiếp cận người này. Gã đã xác định xong mục tiêu mới, đang suy tính xem làm thế nào để có thể bắt chuyện được với Tạ Diệc Phồn thì nghe thấy tiếng xì xào kinh ngạc vang lên từ những người xung quanh.

 

Bạch Li ngước mắt lên nhìn, và bắt gặp một cảnh tượng khiến gã phải sững sờ kinh ngạc.

 

Khúc Hà Tinh lúc này đang được một người đàn ông khác ôm chặt vào lòng.

 

Khúc Hà Tinh vốn là người không thích tiếp xúc thân thể, trừ những người cực kỳ thân quen ra, cậu luôn từ chối mọi sự đụng chạm từ người khác. Thế nhưng, Tạ Diệc Thanh ôm cậu như vậy, cậu lại không hề có chút phản kháng nào, thậm chí còn dụi dụi đầu vào vai người đàn ông kia, trông vô cùng thân mật, quyến luyến.

 

Khi hai người tách nhau ra, mọi người cuối cùng cũng nhìn rõ được gương mặt tinh xảo, xinh đẹp của Khúc Hà Tinh. Ai nấy đều không khỏi thầm cảm thán, không ngờ trên đời lại thật sự có người đàn ông nào có thể đẹp đến như vậy.

 

Bạch Li nheo mắt lại, trong cơn tức giận bùng lên, hành động đã nhanh hơn cả suy nghĩ, đến khi gã kịp phản ứng lại thì bản thân đã bước nhanh về phía Khúc Hà Tinh. Gã sải bước đến trước mặt Khúc Hà Tinh, giọng điệu rõ ràng không tốt, nhưng vì e ngại ở đây có nhiều người mà ai cũng có gia thế hơn người, nên dù tức giận đến mấy gã cũng chỉ có thể hạ giọng xuống hỏi: "Sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?"

 

Khúc Hà Tinh không thèm để ý đến gã, ung dung chọn một quả hạnh lớn căng mọng trên đĩa, đưa lên mũi ngửi ngửi vài cái rồi mới cắn một miếng. Ăn xong miếng hạnh, cậu mới lười biếng trả lời Bạch Li: "Không cần cậu quản."

 

Bạch Li đã cố nhịn cậu cả một buổi tối, đến lúc này cuối cùng không thể nhịn thêm được nữa, gã giật phắt lấy quả hạnh đang ăn dở trong tay Khúc Hà Tinh ném mạnh xuống đất. Bạch Li tiến lên một bước, ghé sát vào người Khúc Hà Tinh, hạ giọng đầy đe dọa: "Gần đây có phải tôi đã quá nuông chiều anh rồi đúng không?"

 

Thấy Khúc Hà Tinh vẫn không có phản ứng gì, Bạch Li nói thêm một câu, giọng đầy hàm ý: "Còn nhớ lúc chúng ta mới bắt đầu hẹn hò, anh đã hứa với tôi những gì không?"

 

Khúc Hà Tinh đương nhiên nhớ rất rõ mình đã từng hứa những gì với Bạch Li, chỉ có điều, Bạch Li không còn xứng đáng để cậu phải giữ lời hứa đó nữa.

 

Bạch Li gần như sắp bùng nổ đến nơi, vậy mà Khúc Hà Tinh vẫn không hề lay chuyển chút nào, cậu chỉ cúi đầu nhìn nửa quả hạnh đang nằm lăn lóc trên mặt đất, cuối cùng mới chịu nhìn gã một cái, giọng nói vẫn bình tĩnh đến lạ: "Sao cậu lại vứt rác bừa bãi ra đây thế?"

 

"........."

 

Tạ Diệc Thanh nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh quan sát, lúc này không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Ngay từ lúc Bạch Li đi tới, anh đã chú ý đến gã, sắc mặt lập tức trầm xuống, thậm chí trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng Khúc Hà Tinh sẽ lại đi cùng gã ta, không ngờ sự việc lại diễn biến theo hướng này. Tạ Diệc Thanh cố gắng không để lộ cảm xúc ra ngoài, muốn xem thử rốt cuộc tình hình thực sự giữa hai người này là như thế nào.

 

Nghe thấy tiếng cười của anh, cả Khúc Hà Tinh và Bạch Li đều đồng thời quay đầu nhìn về phía Tạ Diệc Thanh.

 

Ngón tay Tạ Diệc Thanh khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn, gương mặt anh không chút biểu cảm, nhưng lúc mở miệng nói chuyện, giọng nói lại mang theo sự uy nghiêm tự nhiên của một người đã ở vị trí cao trong một thời gian dài.

 

"Nhặt nó lên." Tạ Diệc Thanh nói với Bạch Li. Giọng nói của anh không hề có chút dao động nào, nhưng lại ẩn chứa một mệnh lệnh không cho phép người khác từ chối.

 

Bạch Li siết chặt hai nắm tay, bất giác nhìn về phía Khúc Hà Tinh như muốn cầu cứu.

 

Khúc Hà Tinh lúc này dường như đã say lắm rồi, ánh mắt cậu trở nên mơ màng, không có tiêu cự, cậu loạng choạng đứng dậy nói: "Tôi muốn vào nhà vệ sinh một lát."

 

Bạch Li nghiến chặt răng, cuối cùng vẫn phải cúi người xuống nhặt nửa quả hạnh bị ném đi lên. Người như Tạ Diệc Thanh tuyệt đối không thể đắc tội được, còn trẻ tuổi mà đã có địa vị như vậy, chắc chắn không phải là hạng tầm thường chút nào.

 

Tạ Diệc Thanh cũng đứng dậy, định đi theo xem Khúc Hà Tinh thế nào. Cậu tối nay đã uống không ít rượu, vừa rồi ở ngay sảnh lớn còn suýt ngã, để cậu một mình đi vào nhà vệ sinh, lỡ không may va vào đâu đó lại đau mất mấy ngày. Lúc đi ngang qua Bạch Li, Tạ Diệc Thanh đưa tay vỗ vỗ lên vai gã ta, hạ thấp giọng nói, nhưng đủ để gã nghe rõ: "Bạch tiên sinh, học cách quý trọng đồ ăn là kiến thức cơ bản từ hồi tiểu học phải không? Nếu cậu không biết, tôi cũng không ngại dạy cho cậu đâu."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.