Chu Cẩm Chính đang thao thao bất tuyệt về chuyện Tạ Diệc Phồn, em trai của Tạ Diệc Thanh, gần đây lại gây ra vụ việc hoang đường nào đó. Hắn ta đang nói đến đoạn cao trào, những người khác cũng đang chăm chú lắng nghe thì Tạ Diệc Thanh đột nhiên đứng dậy.
Mấy người có mặt đều sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau. Một lát sau, tất cả cũng đều đứng dậy theo. Chu Cẩm liếc nhanh sắc mặt Tạ Diệc Thanh, dường như không giống đang tức giận, rồi lại nhìn theo ánh mắt anh, cũng chẳng thấy có gì đặc biệt ở phía đó cả. Hắn ta gãi gãi mũi, tò mò hỏi: "Cậu đang nhìn ai vậy?"
Tạ Diệc Thanh lắc đầu, tiện tay đặt ly rượu xuống bàn, chỉ để lại một câu "Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi" rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi.
Bình thường Chu Cẩm là người thân thiết với Tạ Diệc Thanh nhất, nên mấy người kia liền xúm lại hỏi nhỏ Chu Cẩm: "Tạ tổng không phải là giận đấy chứ?"
Chu Cẩm cũng không rõ tình hình thực hư thế nào, hắn ta chỉ xua tay, cười nói: "Giận á? Vì Tạ Diệc Phồn sao? Mấy người nghĩ nhiều rồi, mau ngồi xuống uống rượu tiếp đi."
Nghe Chu Cẩm nói vậy, những người còn lại ngẫm lại một chút, thấy cũng đúng. Tên Tạ Diệc Phồn kia phạm lỗi không phải một nghìn thì cũng là tám trăm lần rồi, ai mà chẳng từng bàn tán sau lưng? Nếu lần nào cũng phải nổi giận vì hắn ta, chắc Tạ Diệc Thanh sớm đã tức chết từ lâu rồi. Họ yên tâm hơn phần nào, lần lượt ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-tao-roi-khong-lam-lop-xe-du-phong-cong-nua/2846659/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.