Khúc Hà Tinh còn chưa kịp cảm nhận được chút cảm động nào thì bàn tay của người kia đã vô tình chạm phải tóc cậu rồi.
Nếu là tóc thật thì chạm một chút cũng chẳng sao, nhưng đây lại là tóc giả. Tạ Diệc Thanh là đàn ông, tay chân khó mà tinh tế, lỡ chẳng may làm bộ tóc giả của cậu bị lệch thì biết phải làm sao!
Khúc Hà Tinh giơ tay, đánh nhẹ vào cánh tay Tạ Diệc Thanh một cái, nhắc nhở: "Anh nhẹ tay thôi."
Tạ Diệc Thanh vốn có ý tốt muốn giúp cậu chỉnh lại tóc, kết quả lại bị đánh nhẹ một cái. Anh cũng không thể tùy tiện nổi giận được, dù sao cũng là do mình tự ý hành động trước.
"Anh đã rất nhẹ rồi mà." Tạ Diệc Thanh mím môi, nhỏ giọng biện minh.
Khúc Hà Tinh tỏ ra vô cùng bình tĩnh, quay người đi về phía nhà vệ sinh: "Tôi chỉ sợ anh làm rối tóc của tôi thôi."
Nghe vậy, ánh mắt Tạ Diệc Thanh kín đáo lướt qua người đang đi bên cạnh.
Chiếc váy dài màu trắng gạo nền nã khiến cậu trông thật dịu dàng động lòng người, phần váy ngắn để lộ một khoảng bắp chân thon thả, trắng nõn. Mái tóc giả kiểu bob ngắn cụp vào trong ôm lấy khuôn mặt, kết hợp với phần tóc mái càng làm tôn lên những đường nét thanh tú, khiến cả người cậu toát lên một khí chất đặc biệt, vô cùng xinh đẹp.
Thoáng thấy bóng dáng Khúc Hà Tinh lúc cậu vừa bước ra khỏi khu vực bàn ăn, Tạ Diệc Thanh suýt nữa thì tưởng mình nhìn nhầm.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-tao-roi-khong-lam-lop-xe-du-phong-cong-nua/2846663/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.