Khúc Hà Tinh một tay ôm chó, một tay mở cửa, đặt chú chó lên ghế sofa rồi v**t v* không rời.
Tạ Diệc Thanh đi sau cậu hai bước, đứng ở cửa một lúc, thấy Khúc Hà t*nh h**n toàn không để ý phía sau còn có người, anh khẽ thở dài rồi tự mình bước vào.
"Có cần thay giày không?" Tạ Diệc Thanh hỏi chàng trai đang nằm nhoài trên sofa, gương mặt dán chặt vào chú chó.
"Không cần." Khúc Hà Tinh đáp qua loa giữa lúc bận rộn.
Tạ Diệc Thanh: "..."
Trước đây anh đến đây không biết bao nhiêu lần, chưa bao giờ được phép vào. Hôm nay lại dễ dàng bước vào mà không tốn chút công sức nào...
Ánh mắt Tạ Diệc Thanh dừng lại trên cục bông nhỏ màu xám trắng kia.
Cũng là nhờ ơn nó cả.
Tạ Diệc Thanh đi đến bên cạnh Khúc Hà Tinh ngồi xuống, nhìn em một lòng một dạ cưng nựng chú chó.
Nét cười rạng rỡ trên khoé mắt đầu mày của chàng trai, rõ ràng món quà hôm nay đã chạm đúng vào tim cậu. Chú chó nhỏ tuy vẫn còn sợ sệt, nhưng đã không còn kêu nữa, xem ra cũng đang từ từ thả lỏng, biết người đang âu yếm nó sẽ không làm hại nó.
Nhìn chung, mọi thứ hôm nay Tạ Diệc Thanh đều khá hài lòng. Điều duy nhất chưa được hoàn hảo là sau khi có chú chó nhỏ, toàn bộ sự chú ý của Khúc Hà Tinh đều dồn hết vào nó.
Còn anh, người tặng quà, lại bị cho ra rìa.
Cứ thế im lặng nhìn một người một chó, Tạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-tao-roi-khong-lam-lop-xe-du-phong-cong-nua/2846678/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.