Vu Mặc Vũ không biết làm sao, đưa tay gỡ tay Trương Chi ra liền làm y nhíu mày khó chịu hừ hừ hai tiếng.
Thôi vậy, Vu Mặc Vũ thuận theo y nằm xuống bên cạnh, Nhuyễn Lực Đan để mai tính vậy.
Sáng hôm sau lúc Trương Chi tỉnh dậy liền thấy gương mặt đẹp trai phóng đại của Vu Mặc Vũ ngây trước mặt làm y giật mình la lên một tiếng.
Vu Mặc Vũ nghe tiếng y la lên cũng nhíu mày mở mắt ra nhìn y, hai mắt nhìn nhau, Trương Chi chớp chớp mắt mấy cái rồi nguyên mặt bao phủ bởi đám mây đỏ lang sang tai với cổ.
Vu Mặc vũ thấy y đỏ mặc liền cong môi cười nhẹ một tiếng, hai bên lúm thành hai lúm đồng tiền.
Phạm quy, quá phạm quy rồi, nhìn lại tay mình vẫn còn choàng lên cổ của người ta mặt liền đỏ thêm như muốn rỉ cả máu ra.
Cuống quích bỏ tay ra rồi chạy tọt vào nhà vệ sinh, khi vào nhà vệ sinh rồi liền đặt câu hỏi sao Vu Mặc Vũ lại ở trong phòng mình? Biếи ŧɦái a!!!
Vệ sinh cá nhân xong, đi ra ngoài đã không thấy Vu Mặc Vũ, chăn gối được xếp gọn gàng.
Y đi ra ngoài thì thấy anh đang từ phòng mình đi vào bếp định pha trà.
“Sao hôm qua anh lại ngủ cạnh, cạnh tôi thế?” Trương Chi lấp bấp hỏi Vu Mặc Vũ
“Hôm qua cậu sốt đi nhầm vào phòng tôi, tôi cho cậu uống thuốc sau đó cậu ngủ như chết tôi lây không dậy được nên bế cậu về phòng, cậu ôm tôi không buông tay nên tôi ngủ luôn ở đó.” Vu Mặc Vũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-te-trong-sinh-chi-dan-vuong/14075/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.