Đình viện u tĩnh, một cây đại thụ to nhưng không cao đang vươn đứng.
Tần Vũ chậm rãi đi về phía chiếc trường thương - thượng phẩm thiên thần khí - đang cắm ở bên cạnh vườn hoa, đồng thời cẩn thận quan sát niềm tự hào lớn nhất của chủ nhân Mê Thần Điện – Xa Hầu Viên. Toàn thân trường thương đơn giản là một màu đen cổ xưa. Đầu ngọn thương tỏa sáng, chỉ có lưỡi thương mang một tia màu đỏ giống tia máu, càng tăng thêm phần sát khí. Tuy nhiên, lúc này tia máu đó có hơi ảm đạm.
Vừa nhìn thấy trường thương đó, Tần Vũ đã thích nó. Hắn thích cái cảm giác bên trong sự bình đạm, cổ xưa có mang một tia sát khí.
« Thành tựu của Chủ nhân Mê Thần Điện trên phương diện trận pháp cấm chế cao đến kinh người a. » Tần Vũ mỉm cười đi đến trước cây trường thương, sau đó dùng ngón tay viết trên thân trường thương đó một chữ
"Viên" như rồng bay phượng múa.
Chữ "Viên" vừa được viết xong, thì cây thương lập tức phát ra quang mang màu đỏ máu mờ nhạt. Tần Vũ tựa hồ đã ngửi thấy một mùi tanh máu đầy sát khí, ánh mắt nhìn trường thương không khỏi càng sáng hơn. Quang mang màu đỏ máu giây lát đã biến mất, nhưng hình dáng của cây thương đã biến đổi hẳn.
Cán thương màu ngăm đen phát tán ra ánh sáng rực rỡ, thâm thúy mê người, tựa như có thể nuốt trọn linh hồn vậy. Đầu thương tỏa sáng, độ sắc bén của nó, chỉ dùng mắt nhìn sẽ cảm nhận được một cơn lạnh lẽo ở sâu trong đáy Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-than-bien/720692/chuong-450.html