Dược Thiên Sầu ha ha cười, đi đến vỗ lên vai hắn hai cái, có vẻ như tìm được cảm giác giống như lúc Ngạc Tiên Quân hay vỗ vai mình, nói: "Yên tâm, không bao lâu sẽ có một số lớn cao thủ cho ngươi chỉ huy, bao cho ngươi ở trong Thần Khư Cảnh thật khoái trá vui vẻ."
Thủy Minh Thanh bị hắn vỗ mạnh hai cái, xấu hổ cười gật đầu nói: "Toàn bộ nhờ tiền bối an bài, toàn bộ nhờ tiền bối an bài."
Dược Thiên Sầu ngắm nhìn bốn phía, chỉ hướng trong cốc nói: "Trước tiên ngươi ở trong sơn cốc này tìm một chỗ trốn đi, chờ ta thời gian chừng một hai ngày, đến lúc đó ta sẽ tìm đến ngươi."
"Một hai ngày?" vẻ mặt Thủy Minh Thanh khổ sở: "Tiền bối có điều không biết, trong sơn cốc này vốn không có chỗ ẩn thân, vãn bối sợ kiên trì không được một hai ngày đã bị người phát hiện."
"Như vậy sao!" Dược Thiên Sầu giật mình, vung tay lên nói: "Không có việc gì, ta cho ngươi một chỗ ẩn thân an toàn." Ngay khi hắn vừa phất tay, mặt đất khởi động, hai người thẳng tắp hướng lòng đất chìm xuống.
Thủy Minh Thanh giật mình nhìn bốn phía, ngây ra nói: "Khống thổ thuật." Tầng đất trên đỉnh đầu khép lại, ánh sáng nháy mắt biến mất, hai người vẫn cứ chìm xuống, thẳng đến lúc chìm xuống khoảng trăm thước mới dừng lại. Dược Thiên Sầu học theo hành động của Hoàng Thiên hôm đó, vung tay ném ra một đống huỳnh thạch, đất bùn bốn phía được khảm huỳnh thạch liền thối lui, không bao lâu đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-than-chau/2569344/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.