"Anh đã nói cấm em qua lại với hắn, lời nói của anh em có để trong lòng không hả? Anh không có mù mà nói bậy đổ oan, còn tận mắt nhìn thấy hắn ôm em?”
Còn dám rống ngược lại anh! ! !
"Anh mắc bệnh thần kinh, anh chỉ thấy có hỏi qua em chưa, em là loại phụ nữ dễ dãi như vậy sao?”
"À, vậy là anh có mắt như mù? ? ?" Kiệt cười lạnh."Em tự nhìn mình đi, áo mặc đến bung nút, còn muốn giải thích cái gì, em có phải là loại phụ nữ đó hay không, không phải đã hiện rõ trước mắt đây sao?”
Ngải Tuyết cúi đầu nhìn cổ áo, trong nháy mắt cơn lửa giận phun trào như núi lửa.
"Mộ Dung Kiệt, tôi không có gì phải giải thích, nhớ không lầm anh có phái người giám sát nhất cử nhất động của tôi. Tốt thôi, anh đã không tin tưởng tôi như thế, chúng ta cũng không cần thiết phải tiếp tục!”
Mộ Dung Kiệt sững sờ, chết tiệt, cô vừa nói cái gì?
"Không cần thiết tiếp tục? Em giải thích câu nói này xem?” Giọng điệu lạnh nhạt, anh thề, nếu người phụ này can đảm nói thêm một câu ‘không cần giải thích’, anh nhất định bóp chết cô ngay tại chỗ.
Ánh mắt Ngải Tuyết lạnh lùng, anh quá độc tài, độc tài tới mức cô không thở nổi, anh cho là cô không dám phản kháng ??? Nằm mơ đi!!!
Ngải Tuyết khẽ mở môi đỏ mọng, nhấn mạnh từng chữ một"Tôi nói chúng ta - chia - tay - đi!”
"Em nói cái gì?” Câu nói của Ngải Tuyết giống như là ném một quả lựu đạn vào đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ba-dao-trien-mien-voi-de-nhat-phu-nhan/268393/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.