"Mộ Dung Kiệt, anh lại giành ăn với tôi!" Tức giận nhìn anh
"Ngon!Mùi vị cực ngon." Anh ăn hết vào trong bụng, miệng đầy hương thơm của bánh bao, tiếp tục lấy thêm một cái bánh không rãnh mà để ý đến lời nói của cô.
Ngải Tuyết vội vàng đoạt cái bánh lại, ôm cả lồng bánh ở trước ngực.
Cái miệng nhỏ nhắn nói"Muốn ăn, tự mình mua!"Vừa nói vừa bỏ bánh bao vào miệng nhai chèm chẹp.
Nhìn cô ăn Mộ Dung Kiệt ngồi đối diện cười tà mị.
"Em đang ăn đây cũng là tiềndo tôi trảthôi." Tà ác bĩu môi một cái.
"Tự tôi. . . . . ." Đang muốn nói mình có tiền, giống như sực nhớ ra cái gì đó, lúng túng cười mỉm.
"Tôi không mang theo tiền!" Ánh mắt mang theo chút lo lắng nhìn anh, đừng nói, anh sẽ không trả tiền cho mình chứ?
Quay đầu, kêu to về phía ông chủ "Ông chủ, cho thêm hai lồng!"Suy nghĩ một chút, cần phải lấy lòng của anh mới được.
Để không thôi đến lúc tính tiền bị người ta nói ăn cơm chùa, khi đó thật mất mặt.
Bánh bao được bưng tới, Ngải Tuyết cười hì hì đem hai lồng bánh đẩy tới trước mặt Mộ Dung Kiệt.
Nũng nịu "Kiệt, anh xem, tôi tốt bụng giúp anh kêu thêm hai lồng!"
Mộ Dung Kiệt nhìn vẻ mặt lấy lòng của Ngải Tuyết, không nhịn được nén cười.
Ưu nhã gắp một cái lên, nhẹ nhàng đặt ở trong miệng cắn một miếng, hưởng thụ tự đắc nhắm mắt lại
Bộ dáng mĩ vị đó làm Ngải Tuyết chảy cả nước miếng.
"Cái đó, Kiệt, mới vừa rồi lồng bánh của tôi bị anh ăn hết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ba-dao-trien-mien-voi-de-nhat-phu-nhan/441034/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.