Mộ Dung Kiệt rốt cuộc cũng hài lòng nâng khóe môi lên"Dĩ nhiên, ông xã mãi yêu bã xã đến thiên trường địa cửu!" Trong lòng giống như ăn được mật ngọt.
Thoáng một cái lại tới cuối tuần, hôm nay là thứ sáu.
Ngải Tuyết miễn cưỡng bị Mộ Dung Kiệt dẫn đi làm tóc, hóa trang! Hơn mười người phụ nữ mỗi tay cầm một khay, bên trong toàn đồ trang sức cao cấp.
Ngải Tuyết hoàn toàn không tin vào mắt mình, dụi mắt một cái, mẹ ơi, anh ta giàu tới mức nào vậy?
Mộ Dung Kiệt đi một lượt nhìn qua từng khay, chỉ ưng ý mỗi sợi dây chuyền đơn giản nhưng đầy tinh tế đeo lên cổ cho cô, sau đó cư như ảo thuật gia từ trong túi quần móc ra một chiếc hộp tinh xảo, từ bên trong hộp lấy chiếc nhẫn ra đeo vào ngón áp út của Ngải Tuyết, nhẹ nhàng nói thầm.
"Đôi Cánh biểu tượng cho sự tự do bay lượn, chiếc nhẫn đại diện cho sự dừng lại, tôi sẽ không giam cầm em bay lượn, nhưng em chỉ có thể bay lượn ở trong lòng tôi, chờ khi em bay mệt rồi có thể liền dừng lại ở bên cạnh tôi, cả đời với tôi."
"Đây là chiếc nhẫn pha lê của tổ tiên nhà tôi, hãy nhớ dù ở thời điểm nào, em cũng không được tháo xuống!" .
Đầu óc Ngải Tuyết hoàn toàn hóa đá, anh bảo cô dừng lại rồi bay lượn là sao? Tay vuốt ve chiếc nhẫn ở ngón giữa, trong nháy mắt, dường như trái tim bắt đầu nở rộ!
Anh đưa cô đến trước gương, Ngải Tuyết nhìn mình trong gương một lượt từ trên xuống, Mộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ba-dao-trien-mien-voi-de-nhat-phu-nhan/441036/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.