"Cái . . . Cái gì. . . ?” Thang Tiệp mở mắt, nhìn nấm đấm bên tai chỉ có thể câm lặng.
"Năm tuổi?Bây giờ em mới biết tìm tới tôi, năm năm qua em đi đâu hả?” Anh tức giận, rất tức giận nữa là khác, con trai năm tuổi anh mới biết tới sự tồn tại của thằng bé, có phải rất trớ trêu không chứ?
Thang Tiệp cười tự giễu "Em biết anh không thích em cho nên. . .”
Tử Hiên càng nghe càng chướng tai "Đây là lý do của cô sao? Vui lắm à, cô có biết suy nghĩ của tôi lúc này là gì? Con trai năm tuổi, tới bây giờ tôi cũng không ngờ mình lại có đứa con lại lớn đến chừng này.
Năm năm bỏ đi, bây giờ cô tự tiện chạy tới nói với tôi một câu con trai tôi đã năm tuổi, hiện đang bị bệnh cần tủy của tôi, cô thích lắm đúng không, cô có nghĩ tới cảm giác của tôi chưa?”
Thang Tiệp thì thào nói: "Xin lỗi, đều do em không tốt, cầu xin anh, coi như em cầu xin anh giúp con trai của em.”
Tử Hiên rất giận nhưng khi nhìn nước mắt của cô chảy dài bên má liền dập tắt không ít, không biết vì sao lại không cách nào nổi cơn thịnh nộ với cô được.
"Sau này tôi sẽ tính với cô, lúc này nên làm gì thì làm cái đó?”
Anh thỏa hiệp, thời điểm cô đáng thương nài nỉ anh đã có câu trả lời với lòng.Thậm chí, đối với việc cô xuất hiện lần nữa trong cuộc sống mình càng làm anh có chút hứng thú vui mừng.
"Cái… Cái gì?”
Thang Tiệp ngạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ba-dao-trien-mien-voi-de-nhat-phu-nhan/672577/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.