Trong phòng vệ sinh, Thang Tiệp hoảng loạng nhìn dáng dấp người đàn ông đứng trước mặt.
"Đưa hết tiền trong người ra đây.” Hắn đã sớm để ý tới cô gái này rồi, một thân toàn hàng hiệu, cố tình đuổi theo tới đây bây giờ mới có cơ hội ra tay.
"Tôi, tôi không có tiền."Nói thật, từ nhỏ đến lớn cô đều dùng thẻ tín dụng, tiền trong người chưa quá 1000, lại vừa đi mua sắm, làm tóc đã tiêu hết sạch.1761998
"Không có tiền? Con thúi, toàn thân đều hàng hiệu mà nói không có tiền, điện thoại di động, dây chuyền, đồng hồ đeo tay, nhẫn, vòng tai, tất cả đưa hết cho tao.”
Vừa hung hãng vừa mạnh bạo lấn người tới muốn giật dây chuyền của cô"Đưa đây.”
"Không được, đây là quà sinh nhật của mẹ tôi, buông ra.”
"Tao mặc kệ ai tặng mày, miễn ông đây thấy có giá là được, đưa mau.”Mỗi món trang sức đeo trên người cô đối với hắn đều có giá trị, đều có thể thỏa mãn lòng tham của hắn.
"Không, những thứ khác tôi cho ông được, riêng dây chuyền trả lại cho tôi, van ông."Thang Tiệp sợ hãi hét toáng lên, hắn còn tính người không?
Ngải Tuyết mới đặt chân tới đã nghe thấy tiếng của cô, vặn chốt cửa"Bị khóa trái rồi, nhưng Thang Tiệp?Làm sao bây giờ?”
"Tiểu Tuyết! ! Cứu tớ" Trên người không còn bất cứ thứ gì, chỉ mỗi dây chuyền là Thang Tiệp vẫn gắt gao nắm chặt.1761998
"Điếm thúi, câm ngay?" Hắn vung một bạt tai xuống, khóe miệng Thang Tiệp trào máu tươi, hai mắt trở nên mông lung mờ ảo, tay nắm dây chuyền vô thức buông ra.
Ngải Tuyết kinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ba-dao-trien-mien-voi-de-nhat-phu-nhan/672659/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.