Thoáng chốc, tại nhà tên nói dối nhỏ có một vị khách không mời mà đến.
Uông Mộc Nhan nhìn qua mắt mèo thấy vị khách ở bên ngoài cả người thoáng dâng lên kinh hãi.
Cậu cố gắng hít thở sâu nhiều lần, run lập cập mở cửa ra.
Bên ngoài là vị Alpha cao lớn, sắc mặt không vui, hỏi.
“Sao chậm chạp thế?”
Uông Mộc Nhan không thể làm gì khác ngoài cười lấy lòng: “Nãy giờ không có nghe mà. Đại ca, sao anh tới đây mà không báo trước một tiếng?”
Mới sáng sớm tinh mơ đã lái xe tới nhà em trai, Uông đại ca hừ một tiếng, bất mãn nói: “Sao, anh cậu tới không được à?”
“Không sao cả… ý em là vậy mà.” Uông Mộc Nhan nào dám nói với đại ca mình câu ‘không’ nào đâu, vừa đưa dép dành cho khách cho đại ca mình vừa giải thích, “Để em đi pha trà cho anh.”
Uông Mộc Hiên cầm túi xách đi vào cửa, cũng không hề khách sáo, thẳng thắn nói: “Không cần, rót cho ly nước là được rồi.”
Gã đi tới phòng khách, tiện tay ném đồ vật trên tay lên bàn, quan sát cách bày biện căn nhà, hỏi: “Lương Huân Thần dậy chưa?”
“Anh ấy đang ở trong bếp…”
Uông Mộc Nhan thành thật trả lời, chỉ là cậu không biết đại ca mình muốn làm gì, anh của cậu và Lương tiên sinh của cậu luôn bất hòa, cậu luôn cảm thấy nếu đại ca mình tìm anh ấy sẽ không có chuyện gì tốt.
Ai biết được Uông Mộc Hiên vừa nghe đáp thế đã đi thẳng tới phòng bếp, ngay cả có gọi lại cũng không chịu dừng bước.
“Anh ơi!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-bat-dau-tu-loi-noi-doi/2642238/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.