Gặp được Trì Miểu rồi, anh ta cũng yên tâm phần nào.
Còn những lời cô nói, chắc chắn chỉ là đang giận dỗi. Đợi đến kỳ nghỉ phép tiếp theo, anh ta sẽ mua chút quà, dỗ dành cô, nhất định cô sẽ chịu về nhà với anh ta.
Nghĩ đến đây, sự bất an trong lòng Hàn Viễn Châu dần tan biến, anh ta chỉ đợi đến kỳ nghỉ tiếp theo để đến Bắc Kinh đón Trì Miểu về.
Thành phố Hoài Hải.
Hàn Viễn Châu vừa về đến nhà, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng cãi nhau từ nhà bên cạnh.
"La Hiểu Lan, cô hối hận vì kết hôn với tôi thì chúng ta ly hôn đi. Vừa hay Hàn Viễn Châu cũng đã ly hôn, tôi tác thành cho hai người!"
Hàn Viễn Châu nhận ra đó là giọng của Hà Tuấn Sơn, chồng của La Hiểu Lan, đại đội trưởng Hà.
Nghe nội dung cuộc cãi vã có liên quan đến mình, Hàn Viễn Châu nhíu mày, định quay sang gõ cửa hỏi rõ tình hình.
Nhưng còn chưa kịp hành động, cửa nhà anh ta đã mở ra, mẹ anh ta – Tôn Phượng Cúc – giận dữ lao ra ngoài.
Bà đẩy Hàn Viễn Châu ra, đập mạnh cửa nhà bên cạnh.
"La Hiểu Lan, cô ra đây! Cô là người có tâm địa xấu xa, lăng nhăng, đừng có lôi kéo con trai tôi vào, ra đây mà nói cho rõ ràng!"
Vừa dứt lời, cửa nhà bên cạnh bị kéo mạnh ra, Hà Tuấn Sơn với khuôn mặt đen như than đứng ở đó.
Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào Hàn Viễn Châu: "Đoàn trưởng Hàn, vợ tôi vẫn luôn nhớ thương anh đó. Tôi lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-bo-lo/1182683/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.