🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tôn Phượng Cúc trợn mắt, ném vỏ hạt dưa xuống đất, chỉ tay vào mặt Trì Miểu quát lớn:  

"Trì Miểu, cô muốn tạo phản à? Không đưa tiền lương thì thôi, giờ còn không chịu nấu cơm, cô tưởng mình là ông trời chắc? Muốn ăn chực ở chùa nhà này hả?"  

Lời vừa dứt, La Hiểu Lan liền bước tới, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Thím ơi, đừng tức giận kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe. Nếu Trì Miểu không muốn nấu thì để con làm, dù sao con cũng không thể ăn không của thím được."  

Lúc này, Hàn Tú xách theo một con gà đi tới, cười nói: "Chị Hiểu Lan vẫn là người hiểu chuyện nhất, không giống ai đó, keo kiệt mà còn không có giáo dục. Lát nữa chúng ta hầm con gà này đi, em đặc biệt ra chợ mua đấy."  

La Hiểu Lan hỏi: "Con gà này chắc không rẻ nhỉ?"  

Hàn Tú đáp: "Con này rẻ lắm, người bán bảo đây là gà không đẻ được trứng, giữ lại cũng vô ích, g.i.ế.c sớm ăn thịt còn hơn."  

Nói xong, cô ta quay sang nhìn Trì Miểu, cười đầy ẩn ý: "Chị thấy đúng không, chị dâu?"  

Lúc này, con trai út của Hàn Tú chạy đến, nắm lấy tay mẹ hỏi: "Mẹ ơi, vậy mợ cũng là gà không đẻ trứng, mình g.i.ế.c luôn mợ rồi ăn thịt đi?"  

Ba người phụ nữ nghe xong lập tức bật cười ha hả.  

Hàn Tú cốc nhẹ lên đầu con trai, cười nói: "Thằng nhóc thối này, ăn thịt còn không bịt được mồm của con sao? Chị dâu à, đừng để bụng nhé, trẻ con vô tư mà. Con gà này có hơi già một chút, chắc anh trai em không thích ăn đâu. Lần sau em mua con non hơn cho anh ấy."  

Nghe xong lời nói mỉa mai của Hàn Tú, Trì Miểu không còn nhịn nhục như trước nữa, cô điềm nhiên đáp lại: "Đúng là răng của anh em không nhai nổi đồ già, còn phải làm phiền cô em gái góa chồng như em rảnh rỗi đến nhà thu xếp, thật là vất vả cho em quá rồi."

Lời còn chưa dứt, cửa phòng bị đẩy ra.  

Hàn Viễn Châu bước vào với bộ quân phục thẳng thớm, trên cổ quàng một chiếc khăn len màu xanh đậm.  

Trì Miểu nhìn chiếc khăn quàng cổ trên người anh ta, cả người sững lại.  

Chiếc khăn này chính là cái mà cô vừa bán vào buổi chiều nay.  

Đột nhiên, cô nhớ ra vì sao chiếc túi xách đỏ của người phụ nữ kia trông quen mắt, hôm cô phát hiện mình có thai, chiếc túi này từng xuất hiện trên ghế phụ lái trong xe của Hàn Viễn Châu.  

Cô vẫn còn nhớ giọng nói của người phụ nữ ấy: "Tôi muốn mua để tặng người tôi thích…"  

Hàn Viễn Châu cởi áo khoác và khăn quàng cổ, định treo lên, nhưng Trì Miểu bước nhanh tới, lấy khăn khỏi tay anh ta rồi hỏi: "Chiếc khăn này, là anh mua à?"  

Ánh mắt Hàn Viễn Châu lóe lên một chút rồi gật đầu nhận: "Ừ, sao thế?"  

Toàn bộ sức lực trong người Trì Miểu như bị rút cạn.  

Chiếc khăn quàng cổ này cả cửa hàng cung ứng xã chỉ có một chiếc, buổi chiều cô vừa bán cho người phụ nữ kia, buổi tối lại thấy nó xuất hiện trên cổ chồng mình.  

Cô không còn muốn hỏi gì thêm nữa, chỉ lạnh lùng ném chiếc khăn trả lại cho anh ta: "Vậy anh phải đeo thật cẩn thận đấy, cái này không rẻ đâu."  

Nói xong, cô quay người vào phòng.  

Hàn Tú bĩu môi nhìn theo bóng lưng cô, khinh miệt nói:  

"Không có học thức, không có giáo dưỡng, đúng là điên rồi."  

Nói xong, cô ta mang con gà vào bếp cùng mẹ và La Hiểu Lan.  

Trong phòng, Trì Miểu ngồi dựa vào ghế, nhìn chằm chằm vào bức ảnh cưới của cô và Hàn Viễn Châu đặt trên bàn, thất thần.  

Đó là bức ảnh chụp ngày họ đăng ký kết hôn.  

Cũng là bức ảnh đầu tiên và duy nhất của họ.

Viền bức ảnh đã phai màu, giống như cuộc hôn nhân của cô và Hàn Viễn Châu vậy.  

Từ rực rỡ huy hoàng trở nên ảm đạm vô sắc.  

Vì yêu Hàn Viễn Châu, cô cam tâm chịu đựng sự sỉ nhục của nhà chồng.  

Nhưng tình yêu tha thiết ban đầu đã bị mài mòn từng ngày, giờ đây chỉ còn lại sự mệt mỏi.  

Cô ngước nhìn tờ lịch treo tường, ngày 8 tháng 1.  

Còn 22 ngày nữa là Tết.  

Còn 37 ngày nữa, cô sẽ lên Bắc Kinh.  

Đến giờ ăn cơm, không có một ai gọi cô ăn cùng.  

Từ trên giường, cô nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ ngoài phòng khách.  

Trong lúc mơ màng, cô còn nghe thấy Hàn Tú nói với Hàn Viễn Châu:  

"Anh, chiếc khăn quàng này đẹp thật, có phải Tưởng Văn Na tặng anh không?"  

Cô không nghe thấy Hàn Viễn Châu trả lời rồi thiếp đi.  

Lúc Hàn Viễn Châu vào phòng, chiếc chăn đôi trên giường đã bị thay thành hai chiếc chăn đơn.  

Anh ta không nói gì, chỉ lặng lẽ đi ngủ.  

Sáng hôm sau, lúc năm giờ, Hàn Viễn Châu thức dậy, rửa mặt qua loa rồi lái xe ra ngoài.  

Anh ta vừa đi, Trì Miểu lập tức mặc áo khoác, đón một chiếc xe ba bánh, lặng lẽ bám theo phía sau.  

Cô muốn tận mắt chứng kiến xem mình có hiểu lầm anh ta hay không.  

Cô theo anh ta đến khu tập thể của nhà máy dệt.  

Hàn Viễn Châu dừng xe trước cửa đơn nguyên số ba.  

Một người phụ nữ xách theo chiếc túi xách đỏ từ trên lầu đi xuống, mỉm cười tiến lại gần anh ta.  

Trì Miểu đứng nép sau gốc cây, nghe thấy người phụ nữ nói với Hàn Viễn Châu: "Thầy, chiếc khăn quàng em tặng thầy đâu rồi, sao thầy không đeo vậy?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.