Mà con trai lớn ăn khỏe, đừng nói ba đứa, chỉ một đứa thôi cũng đủ làm khổ cha mẹ.
Mỗi lần họ đến, Trì Miểu đều không có cơm ăn, chỉ đành phải nhịn đói.
Quả nhiên, cô bước vào phòng khách, chỉ thấy trên bàn là một đống xương gà và một bát canh trong veo lềnh bềnh vài lá rau.
Hàn Tú thấy cô, cười đón chào: "Chị dâu về rồi à, mau ăn cơm đi, em cố ý chừa lại canh gà cho chị, bọn nhỏ muốn ăn em còn không cho đấy."
Trì Miểu rời mắt: "Tôi không đói, để bọn trẻ ăn đi."
Nói xong, cô quay người vào phòng.
Trước khi đóng cửa, cô nghe thấy tiếng thì thầm của Hàn Tú và Tôn Phượng Cúc.
"Lại giận dỗi rồi, đúng là ghét tụi con về nhà ăn cơm."
Tôn Phượng Cúc lườm: "Kệ nó, đây là nhà họ Hàn, hơn nữa con có ăn của nó đâu."
Nghe vậy, tay Trì Miểu khựng lại, cô mở cửa bước ra.
"Mẹ, từ giờ lương của con không đưa mẹ nữa."
Tôn Phượng Cúc lập tức nổi đóa: "Ý cô là sao?"
Trì Miểu nhìn thẳng bà, bình tĩnh nói:
"Lương tháng của con là 58 đồng, Hàn Viễn Châu một tháng 100 đồng, cộng lại đủ nuôi cả nhà còn dư. Nhưng từ khi Hàn Tú đến, lần nào con về cũng không có cơm ăn."
"Chẳng lẽ con dâu nhà này, tự kiếm tiền, mà ngay cả tư cách được ăn no cũng không có sao?"
Tôn Phượng Cúc ấp úng không nói nên lời.
Hàn Tú bước lên, ánh mắt sắc bén: "Chị dâu, nếu chị không muốn em đưa con về ăn cơm, cứ nói thẳng, đừng trút giận lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-bo-lo/1182706/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.