Cuối cùng, Tiết Tầm không chịu nổi nữa, nửa đêm nhắn lại:
【Cô… có thể đừng như vậy được không?】
Tôi:【Em làm sao đâu… (mèo cào đầu .jpg)】
Tiết Tầm:【Cô rốt cuộc muốn gì, Kiều Ngôn Tâm?】
Tôi:【Muốn anh để ý em mà… (mèo khóc .jpg)】
Bên kia im lặng rất lâu, rồi mới gửi lại:
【Cô là người đã có gia đình rồi, đừng làm mấy chuyện này nữa.】
Câu đó làm tôi bật ra cả đống dấu hỏi trong đầu.
Không suy nghĩ nhiều, tôi lập tức trả lời:
【Chẳng lẽ anh không có nhà à?】
Tôi gõ quá nhanh, đến khi nhận ra mình vừa nhắn gì thì… đã muộn.
Vội vàng gửi tin khác giải thích:
【Không phải ý em như vậy! Ý em là: em có nhà của em, anh có nhà của anh, nhưng không ảnh hưởng tới việc tụi mình nhắn tin mà!】
Và rồi…
Một dấu chấm than đỏ chói hiện ra.
Tôi đã bị chặn.
Cảm giác thất tình ấy mà… không ai hiểu được đâu.
Dù lần này còn chưa kịp yêu đã thất tình, nhưng cũng đủ khiến tôi nằm bẹp mấy ngày trời, không buồn ngóc đầu dậy.
Đến cả cái trò dụi dụi nũng nịu của bé Lược Lược cũng chẳng khiến tôi vui lên nổi.
Mẹ tôi nhìn không nổi nữa, trực tiếp túm cổ áo lôi tôi ra khỏi nhà, bắt tôi dẫn Lược Lược đi khám thú y.
Tôi ôm con mèo vừa đi vừa than thở đầy tâm trạng:
“Lược Lược à, sao con lại bốc mùi thế này? Nhất định là bị năng lượng thất tình tiêu cực của mẹ truyền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-bon-chan/2767842/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.