🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cuối cùng, Tiết Tầm không chịu nổi nữa, nửa đêm nhắn lại:

 

【Cô… có thể đừng như vậy được không?】

 

Tôi:【Em làm sao đâu… (mèo cào đầu .jpg)】

 

Tiết Tầm:【Cô rốt cuộc muốn gì, Kiều Ngôn Tâm?】

 

Tôi:【Muốn anh để ý em mà… (mèo khóc .jpg)】

 

Bên kia im lặng rất lâu, rồi mới gửi lại:

 

【Cô là người đã có gia đình rồi, đừng làm mấy chuyện này nữa.】

 

Câu đó làm tôi bật ra cả đống dấu hỏi trong đầu.

 

Không suy nghĩ nhiều, tôi lập tức trả lời:

 

【Chẳng lẽ anh không có nhà à?】

 

Tôi gõ quá nhanh, đến khi nhận ra mình vừa nhắn gì thì… đã muộn.

 

Vội vàng gửi tin khác giải thích:

 

【Không phải ý em như vậy! Ý em là: em có nhà của em, anh có nhà của anh, nhưng không ảnh hưởng tới việc tụi mình nhắn tin mà!】

 

Và rồi…

 

Một dấu chấm than đỏ chói hiện ra.

 

Tôi đã bị chặn.

 

Cảm giác thất tình ấy mà… không ai hiểu được đâu.

 

Dù lần này còn chưa kịp yêu đã thất tình, nhưng cũng đủ khiến tôi nằm bẹp mấy ngày trời, không buồn ngóc đầu dậy.

 

Đến cả cái trò dụi dụi nũng nịu của bé Lược Lược cũng chẳng khiến tôi vui lên nổi.

 

Mẹ tôi nhìn không nổi nữa, trực tiếp túm cổ áo lôi tôi ra khỏi nhà, bắt tôi dẫn Lược Lược đi khám thú y.

 

Tôi ôm con mèo vừa đi vừa than thở đầy tâm trạng:

 

“Lược Lược à, sao con lại bốc mùi thế này? Nhất định là bị năng lượng thất tình tiêu cực của mẹ truyền qua rồi đúng không…”

 

Lược Lược: “……”

 

Lần này tôi chơi lớn, dẫn Lược Lược tới phòng khám thú y đắt nhất khu.

 

Xếp hàng dài cổ cuối cùng cũng tới lượt.

 

Bên trong có tiếng bác sĩ gọi vọng ra:

 

“Người tiếp theo, Điền Các Điền Các!”

 

Cái gì?? Điền Các Điền Các???

 

Tôi ôm mèo bước vào, tức muốn xì khói:

 

“Có biết đọc chữ không vậy? Tên con tôi là Lược Lược, được không!?”

 

Người ngồi sau bàn chợt khựng lại.

 

Rất chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau với tôi trong vài giây.

 

Trời ơi… đẹp trai quá.

 

Khoan đã. Hình như… tôi đã gặp anh này ở đâu rồi thì phải…

 

Tôi như gặp ma hét lên:

 

“Tiết Tầm!?”

 

Anh ta khẽ giật giật khóe miệng:

 

“Kiều. Ngôn. Tâm.”

 

“Đây chính là ‘đứa con’ cô hay nhắc đến đấy à?”

 

Hiểu lầm được tháo gỡ, tôi xấu hổ cúi đầu, lẩm bẩm như muỗi kêu:

 

“Lược Lược là bé mèo tui nuôi từ nhỏ, không phải con tui thì là gì chớ…”

 

“Cũng đâu có nói sai đâu mà…”

 

“Hừ.” Tiết Tầm cười khẩy, liếc sang bé Lược Lược đang nằm sấp trên bàn, lạnh nhạt đánh giá:

 

“Mèo thì chưa thấy rõ, chứ… heo thì thấy một con rồi đấy.”

 

“Anh…!” Tôi giận phừng phừng định ngẩng đầu cãi lại.

 

Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai kia, tôi… nhụt.

 

Lược Lược à, con đừng nghe!

 

Anh ta chỉ đang bôi nhọ, bịa đặt mà thôi!

 

Anh ta dường như đã bình tĩnh lại, gương mặt trở về dáng vẻ nghiêm túc chuyên nghiệp:

 

“Nói đi, có triệu chứng gì?”

 

Tôi vội ôm chặt lấy Lược Lược, đau lòng nói:

 

“Dạo gần đây nó thỉnh thoảng có mùi hôi… Nhưng tui vẫn tắm cho nó đều mà…”

 

“Không thể nào.” Tiết Tầm cau mày cắt lời.

 

“Mèo biết tự l.i.ế.m lông làm sạch, hiếm khi có mùi lắm.”

 

“Nhưng mà nó thật sự hôi á! Không tin anh ngửi thử…”

 

Tôi ôm Lược Lược, định đưa lại gần cho anh ta kiểm chứng.

 

Đúng lúc đó, Lược Lược bắt đầu từ tốn cúi đầu, giơ chân lên tự l.i.ế.m lông.

 

“Hầy… tôi tin rồi.” Tiết Tầm hít sâu một hơi, nhíu mày: 

 

“Kỹ năng l.i.ế.m lông quá… tệ.”

 

Lược Lược à, che tai lại! Tiếp tục bị phê bình nữa rồi!

 

Tôi mắt rưng rưng nhìn Lược Lược vẫn đang cố gắng l.i.ế.m lông, đau lòng thở dài:

 

“Vậy giờ phải làm sao đây… Không thể để bé Lược Lược biến thành bé hôi hôi được…”

 

Tiết Tầm trầm ngâm một lát, cúi đầu ghi chép:

 

“Cô có thể cắt tỉa phần lông bị rối do l.i.ế.m thường xuyên.”

 

“Còn khoang miệng cũng nên kiểm tra một lượt, có thể là vấn đề về nướu răng…”

 

Người ta nói đàn ông lúc nghiêm túc làm việc là quyến rũ nhất.

 

Chuẩn thật!

 

Chỉ một góc nghiêng mặt thôi, cũng đủ khiến tôi… sống lại tuổi thanh xuân rồi.

 

Bất ngờ, anh dừng bút, quay sang có vẻ hơi lúng túng:

 

“Cô nhìn tôi làm gì? Phải nhìn… cách con mèo l.i.ế.m lông chứ.”

 

Tôi không cần suy nghĩ, buột miệng đáp:

 

“Vì… anh đẹp trai.”

 

Anh ho khẽ hai tiếng, vành tai đỏ lên rõ rệt.

 

Một lúc sau, anh mím môi nói nhỏ:

 

“Đừng nói bừa. Tôi đang làm việc, nghe chưa?”

 

“Thì sao chứ? Tôi đâu có nói bừa, nói thật đó…”

 

“Được rồi, cô còn câu hỏi gì khác không?”

 

Ngay khoảnh khắc đó, bé Lược Lược trước giờ luôn phản ứng chậm một nhịp, hình như rốt cuộc cũng hiểu mình bị bôi xấu nãy giờ.

 

Nó ngừng l.i.ế.m lông, bắt đầu gào lên điên cuồng: “Meo! Meooo! Meeeeo!”

 

Mà tôi thì… cũng phản xạ chậm không kém. Trong lúc chưa nghĩ ra câu hỏi nào, theo phản xạ chỉ tay vào Lược Lược hỏi:

 

“Nó… nó đang nói gì thế?”

 

Cả căn phòng bỗng yên lặng một giây.

 

Tiết Tầm nghiêm túc mở miệng:

 

“Nó đang chửi tục đó…”

 

Tôi sốc đến mức giơ ngón cái:

 

“Thần y! Anh đúng là bác sĩ thú y thiên tài!”

 

Tôi nghiêm túc gật đầu:

 

“Em thấy… giọng điệu của nó có vẻ chửi tục thật đó.”

 

“Ừ.” Anh gật đầu, phụ họa: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

 

Tôi ríu rít tán thưởng:

 

“Anh nói đúng ghê luôn á!”

 

Anh liếc nhìn tôi, bất đắc dĩ nhắc nhở:

 

“Kiều Ngôn Tâm, cô biết tôi là bác sĩ thú y, không phải diễn viên hài, đúng không?”

 

“…”

 

Thôi xong. Không nhịn được nữa, khoé miệng tôi cong lên.

 

Sau vụ hiểu nhầm “kinh điển” được hóa giải, Tiết Tầm cuối cùng cũng gỡ tôi ra khỏi danh sách chặn.

 

Mẹ ơi, ánh sáng tình yêu lại bừng lên rồi đây!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.