Dưới sự cổ vũ nhiệt tình kiêm xúi dại của Đào Đào, tôi lại bắt đầu mượn cớ “bé Lược Lược” để tiếp cận Tiết Tầm.
Tôi:
【Anh ơi, dạo này Lược Lược tự nhiên kêu hoài à…】
【Không lẽ nó đói? Hay là nó bị gì đó?】
【Em lo quá, hay là em mang Lược Lược qua chỗ anh khám thử nhé?】
【Mà anh có bận không vậy?】
【…】
Sau một tràng tin nhắn như mưa rào, cuối cùng bên kia cũng lên tiếng:
Tiết Tầm:
【Cô có hay nói chuyện với mèo như nói chuyện với tôi không?】
Tôi ngơ ngác, hơi tủi thân:
【Em có làm gì anh đâu mà nói như vậy chứ…】
Anh gửi lại một sticker “mèo lau mồ hôi.jpg”.
Tiết Tầm:
【Ý tôi là, cô có hay nói chuyện với con mèo không?】
【Dạ có.】
【Vậy thì không sao. Chỉ là mèo nhà cô bị… bệnh truyền nhiễm thôi.】
Tôi gửi một dấu hỏi lớn.
Anh lại nhắn tiếp:
【Nói đơn giản thì: con mèo của cô… bị nhiễm cái tật lắm mồm của cô thôi.】
…Lắm lời thì lắm lời… nhưng ít ra có hiệu quả nha!
Vì sau đó, Tiết Tầm bắt đầu chia sẻ mấy chuyện ở phòng khám thú y cho tôi nghe!
Tôi biết được ở bệnh viện thú y chỗ anh, có một cô tên là Đôn Tử hay dắt một con mèo vàng cam tên Diệp Gia Lan tới khám.
Mãi tới một tháng sau mới phát hiện:
Tên người và tên mèo bị… đảo ngược.
Người tên là Diệp Gia Lan, còn con mèo vàng mới đúng là Đôn Tử.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-bon-chan/2767843/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.