Tôi từ thuở nhỏ đã nếm trải cảm giác rời xa cả cha lẫn mẹ, một mình cuộn tròn ở trong xó liếm láp mùi vị của vết thương cô đơn, cho nên, đối với tình thân, tôi luôn có một sự khao khát và tìm kiếm khác hẳn người bình thường. Có một ngày, trong lúc chép thơ, tình cờ đọc được một câu “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ đã khuất bóng”, trong nháy mắt, tôi cảm thấy vô cùng thương cảm!
Dù vậy, cảm nhận cũng như đánh giá đối với câu thơ này, vẫn mãi cho đến những giây phút chia li cuối cùng, tôi mới dần dần sáng tỏ, buồn thật……
……
Lúc nhận được điện thoại của bác cả, tôi đang ngồi dự một hội nghị học thuật quốc tế lớn.
Cái chân bị thương cũng đã lành, lớp tôi dạy cũng bắt đầu đi vào ổn định, mỗi ngày từ trên bục giảng nhìn xuống từng gương mặt trẻ trung đang khao khát kiến thức ấy, cuối cùng cũng có thể cảm nhận được một niềm vui nào đó, dần dần tôi ý thức được rằng — có thể đem kiến thức và quan điểm của mình truyền lại cho người khác, hóa ra lại là một niềm hạnh phúc rất quý báu.
Bạn học Đại Oai cuối cùng cũng mua được một căn nhà. Ở cái đất thủ đô giá nhà đắt đến mức người ta phải tặt lưỡi xuýt xoa này, mà đại thiếu gia bảo bối hạnh phúc này vẫn có thể thông qua con đường “nhờ vả ba mẹ” (nguyên văn là “khẳng lão”),vô cùng thoải mái mua một căn nhà ba phòng ngay bên cạnh công ty, ngay cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-dang-ban-xin-goi-lai-sau/1724575/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.