Màn đêm u tối quá! Tiếng gọi của ai như từ miền xa lắm vọng về.
- Huỳnh Hoa…. Huỳnh Hoa… Huỳnh Hoa…
Thê lương và bi thiết quá! Tiếng gọi của ai? Màn đêm đen tối quá, tịch mịch quá! Xòe bàn tay không thấy được ngón tay. Không có lối đi, không có tiếng gió, chỉ có tiếng gọi mông lung.
- Ai? Ai đang gọi vậy? Ai đang gọi tôi? Quen quá! Giọng quen quá, tôi nhớ ra rồi, là giọng của… Không, tôi không quay về nơi đó nữa đâu, nơi đó đau buồn lắm!
Một âm thanh trầm ấm vang lên:
- Có người đang gọi con kìa, sao con không quay lại mà cứ muốn bỏ đi?
Một bóng dáng mờ mờ hiện ra giữa khoảng không âm u tăm tối.
- Nghĩa phụ…
- Quay lại phía sau, có người đang vẫy gọi con kìa, những người ấy đang rất cần con!
Huỳnh Hoa xoay người lại, bóng của Minh Tâm lướt nhẹ đến cạnh bên cô. Trước mắt cả hai lúc này là Hồ Kỳ, Nhật Lan, Tứ Bình và cả Dương Long, tất cả cùng giơ tay vẫy gọi cô. Huỳnh Hoa quay đi, Minh Tâm nắm đôi bờ vai cô nhẹ nhàng xoay lại cho cô đối diện với mọi người, những con người cô yêu thương nhất.
Huỳnh Hoa lặng im nhìn họ, Nhật Lan nhìn cô mà hai hàng nước mắt chảy dài trên má. Hồ Kỳ gọi mãi “Quyên nhi ơi…”. Tứ Bình thét gọi “Van em hãy trở về với mọi người!”. Dương Long vùng lên lao thẳng về nơi cô đứng, nhưng khi gần đến nơi, giữa hai người bùng lên đường ranh bằng lửa ngăn cách đôi bên. Ngọn lửa phụt cao lên ngăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-hoa-co/2098625/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.