Ngày tháng trôi đi. Minh Tâm dù đã rất cố gắng chữa trị cho Lệ Quyên. Nhưng lần này đã là lần thứ ba, Minh Tâm cứ bảo sau khi mở băng mắt, ánh sáng sẽ quay về khiến cho Lệ Quyên vừa mừng vừa lo. Nhưng kết quả vẫn phũ phàng như hai lần trước, Lệ Quyên vẫn không thể nhìn thấy gì ngoài một màu đen đặc quánh bao quanh. Cô bé chỉ im lặng, đôi mắt tối tăm ứa ra đôi dòng nước mắt.
Minh Tâm nhìn Lệ Quyên khóc không hiểu sao con tim ông như có bàn tay ai bóp nát, một cảm giác đớn đau và bất lực. Nước mắt của ông cũng lặng lẽ tuôn trào từ lúc nào không hay biết. Ông dang tay ôm Lệ Quyên vào lòng, khẽ thì thầm:
- Quyên nhi, ta xin lỗi, ta thật vô dụng…
Lệ Quyên khẽ nhụi đầu vào ngực Minh Tâm, người đàn ông hoàn toàn xa lạ với cô bé, không quen biết, không huyết thống. Nhưng đến nay cô bé đã tin tưởng như một người thân.
- Con không trách ông. Nếu đây là số phận của con, con sẽ chấp nhận, chỉ tiếc là từ nay có lẽ con mãi mãi không bao giờ thấy được nụ cười của mẹ…
Lệ Quyên không khóc nữa, chỉ dụi dụi đầu vào ngực Minh Tâm, nhỏ giọng:
- Từ khi sinh ra con đã không có cha, con rất muốn có một người cha, nhưng lần đầu tiên con nhìn thấy cha là ngày con mất luôn cả mẹ và ông bà.
Cô bé nói lên tiếng lòng, Minh Tâm nghe rồi bất giác không kiềm được tiếng thở dài. Lệ Quyên im lặng một lúc rồi tiếp:
- Ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-hoa-co/2098809/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.