Đã hơn một tuần cô không đi dạy, không đến công ty cũng không ra khỏi nhà làm cho ba mẹ cô lo lắng không thôi. Nhìn con gái tiều tuỵ đi nhiều làm cho hai người lớn lòng đau như cắt.
"Cứ cái đà này nó không chết vì bệnh thì cũng sinh bệnh mà chết thôi."
-Ba cô: Con gái à. Hay con về nhà mình đi, về nhà mình cho ba mẹ chăm sóc con dễ hơn
Cô không nói gì mà chỉ lắc đầu
Kể từ ngày nó đi ngoại trừ đêm đó cô gào thét gầm rú ra thì cô không nói tiếng nào cả. Mẹ cô thấy con mình như vậy khóc cạn cả nước mắt.
-Mẹ cô: Con gái à. Con đừng như vậy mà, con có chuyện gì cứ nói với ba mẹ. Ba mẹ sẽ giúp con mà
Cô vẫn im lặng ngồi trên sofa mà ôm con gấu bông panda. Đây là quà nó tặng cho cô khi hai người đi khu vui chơi, lúc đó cô còn chê con gấu ú nu xấu xí giống nó mà giờ đây nó đi rồi, nó mang hết đi những thứ liên quan tới nó ngay cả cái bàn chải đánh răng cũng không để lại, chỉ còn lại con gấu này ở lại với cô.
-Mẹ cô: Con gái. Con đừng như vậy mà. Hức...là lỗi của mẹ...hức...là mẹ hại con....hức. Để mẹ đi cầu xin cho con gặp Hy một lần.
-Ba cô: Bà đừng khóc. Không phải lỗi của bà đâu. Bà biết Hy nó ở đâu mà tìm chứ, là con của chúng ta không yêu nó, không trân trọng nó giờ đây nó bị như vậy bà nghĩ bà Âu Dương có cho hai chúng nó cơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ngang-trai/168470/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.