Trước khi rời đi, Nguyễn Tinh Vãn vẫn không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Dì Hứa và Nguyễn Quân không giống nhau."
Chu Từ Thâm không để ý đến cô.
Nguyễn Tinh Vãn thu lại tầm nhìn, cúi đầu xách bình giữ nhiệt rời đi.
Sau khi Nguyễn Tinh Vãn đi, Lâm Nam cẩn thận ló đầu vào cửa:
"Chu tổng, bọn họ đã đến, có muốn gặp không ạ? Hay để hoãn đến ngày mai?"
Chu Từ Thâm đứng dậy, thản nhiên nói:
"Không cần, bây giờ tôi qua đó."
"Vâng."
.....................................
Sau khi rời đi, Nguyễn Tinh Vãn nhìn vào bình giữ nhiệt còn chút canh cá, cảm thấy tiếc, tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó một hơi uống hết sạch. Cô đáng lẽ không nên đến đây, để cho tên đàn ông kia c.h.ế.t đói mới phải.
Nhưng....................mặc dù cô không hiểu có chuyện gì giữa bọn họ, cũng không dám tùy tiện nói ra, cô cũng không bảo Chu Từ Thâm phảingay lập tức tha thứ cho dì Hứa. Cô chỉ nghĩ rằng đã lâu rồi mẹ con họ không gặp nhau, hai mươi năm này dài đằng đẵng đối với ai cũng vậy, nếu thực sự có hiểu lầm gì, thì cũng nên giải thích rõ ràng.
Nhưng tên đàn ông kia lại lôi Nguyễn Quân ra để đ.â.m vào điểm yếu của cô, thật sự là công dã tràng.
Nguyễn Tinh Vãn thở dài, ngồi thêm một lúc rồi mới quay về.
Trong sân, Hứa Nguyệt đang dọn dẹp đồ đạc, thấy cô về, không nói nhiều, chỉ nói:
"Đưa đồ cho ta đi, ta đi rửa."
"A................... không sao, để cháu rửa cũng được."
Hứa Nguyệt liếc nhìn cô, Thản nhiên nói:
"Không uống à?"
Nguyễn Tinh Vãn vội nói:
"Uống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/2659518/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.