Chu Từ Thâm thản nhiên hỏi: "Em ghen rồi à?"
"Tôi ghen..." Cái đầu nhà anh!
Vì tôn trọng mạng sống của mình, Nguyễn Tinh Vãn rốt cuộc vẫn không nói ra mấy chữ cuối cùng.
Thấy cô không nói lời nào, Chu Từ Thâm lại nói: "Vậy em để tâm cô ta làm gì."
Nguyễn Tinh Vãn cắn răng: "Tôi không phải để tâm cô ta, mà là hành vi của Chu tổng rất đáng khinh, khiến tôi cảm thấy..."
Chu Từ Thâm không muốn nghe cô nói nhiều như vậy, chỉ nói: "Em là để tâm đến sự tồn tại của cô ta, hay là để tâm việc tôi gặp cô ta xong, liền quay về tìm em?"
"Hai chuyện này có gì khác nhau sao?"
"Làm sao lại không khác nhau." Chu Từ Thâm trầm mặc nhìn cô, cách vài giây mới hỏi: "Nguyễn Tinh Vãn, em thích tôi sao?"
Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy, nghe được mấy chữ "em thích tôi sao" từ trong miệng Chu Từ Thâm, không khác gì so với việc nghe được câu "em muốn c.h.ế.t vào lúc mấy giờ tối nay", và "em thích kiểu c.h.ế.t nào hơn" càng mang đến sự sợ hãi và khiếp sợ hơn.
Cô l.i.ế.m liếm môi bị cắn rách, phía trên còn vương lại mùi rượu nhàn nhạt: "Chu tổng say rồi sao?"
Chu Từ Thâm nhìn cô chằm chằm, không đáp.
Nguyễn Tinh Vãn thử thăm dò tiếp tục: "Chắc là vậy nhỉ? Nếu không sao lại nói đùa với tôi như vậy."
Chu Từ Thâm khẽ cười một tiếng, buông cô ra, thu tay về kéo cà vạt: "Em cảm thấy tôi đang nói đùa với em?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Nguyễn Tinh Vãn nghiêm túc phân tích: "Tôi không hiểu ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/2659598/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.