Về việc Chu Từ Thâm chuyển về sống, người không vui nhất chính là Chu lão gia, mặt mày khó coi vô cùng, nhưng lại không thể nói gì.
Rõ ràng, không khí trong Chu gia bỗng trở nên căng thẳng hơn.
Khi Chu An An chuẩn bị về phòng, vừa đến cầu thang thì bị Chu Từ Thâm gọi lại.
Cô ta bị dọa cho hoảng sợ, quay đầu lại gượng cười:
"Anh... anh họ..." Chu Từ Thâm nhàn nhạt nhìn cô ta, giọng không thể hiện cảm xúc gì:
"Tôi nhớ là tôi đã cảnh cáo cô rồi."
Chu An An biết anh đến để tính sổ, vội vàng giải thích:
"Chuyện... Nguyễn Tinh Vãn mang thai thật sự không phải do em nói ra, em thề!"
Nghe vậy, không biết Chu Từ Thâm có tin hay không, ánh mắt lạnh lùng, khiến Chu An An cảm thấy rùng mình, toàn thân bị nỗi sợ hãi bao trùm.
Chu An An cắn răng, biết rằng dù bây giờ không nói, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ tra ra sự thật, cô ta nhỏ giọng nói:
"Là chị Quý Nhiên, chị ấy nhắc đến chuyện Nguyễn Tinh Vãn mang thai, bị dượng nghe thấy..."
Chu Từ Thâm hỏi: "Cô ta làm sao biết được."
"Em... em cũng không biết, nhưng em nghe chị Quý Nhiên nói, hình như chị ấy biết chuyện Nguyễn Tinh Vãn mang thai từ lâu rồi, có lẽ từ hôm sinh nhật dì, nhưng chị ấy luôn nghĩ rằng đứa bé là con của anh Hoài Kiến..."
Lời này của Chu An An rất khéo léo, vừa kéo Quý Nhiên vào, lại vừa nhắc nhở Chu Từ Thâm rằng chuyện Nguyễn Tinh Vãn rơi xuống nước lần trước không phải là một tai nạn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/2659648/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.