Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
Sau khi tất cả khách khứa rời đi, Triệu Thiên Thiên nổi trận lôi đình, đập phá hết những thứ có thể đập trong khách sạn.
Nhưng dù như vậy, cơn giận của cô ta vẫn chưa nguôi được một nửa.
Cô ta nhất định phải biết rõ ràng ngọn nguồn sự việc này là như thế nào.
Triệu Thiên Thiên từ sảnh tiệc bước ra, chặn một nhân viên khách sạn lại:
“Có thấy ba tôi ở đâu không?”
Nhân viên lắp bắp:
“Dạ… không… không thấy…”
Triệu Thiên Thiên lập tức đẩy người đó ra:
“Đồ vô dụng!”
Nhân viên chỉ có thể lùi sang một bên, giận mà không dám nói gì.
Triệu Thiên Thiên tìm kiếm khắp nơi, mãi mới thấy trợ lý của ba cô ta đứng trước cửa phòng nghỉ.
Cô ta định bước vào, nhưng trợ lý lập tức ngăn lại:
“Thưa tiểu thư, chủ tịch đã dặn rằng không ai được phép vào.”
Cô ta không vui nhíu mày:
“Không ai cũng bao gồm cả tôi sao?”
“Cái này…”
Triệu Thiên Thiên liền đẩy anh ta ra:
“Cút xa ra, đồ ngu!”
Nói rồi, cô ta vặn nắm cửa, đẩy mạnh cánh cửa vào.
Cánh cửa đập vào tường tạo nên một tiếng “rầm” lớn.
Ba của Triệu Thiên Thiên quay đầu lại, nhíu mày:
“Thiên Thiên, con lại định làm gì nữa?”
Triệu Thiên Thiên không thèm để ý đến ông ta, mà chăm chăm nhìn người phụ nữ trong phòng:
“Người phụ nữ điên này làm gì ở đây! Đuổi bà ta ra ngoài ngay!”
Người phụ nữ nhìn cô với vẻ mặt đầy ủy khuất và nước mắt:
“Thiên Thiên, mẹ thực sự là mẹ của con mà...”
“Bà im đi, im
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/2660006/chuong-865-866.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.