Xe chạy hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng từ từ tiến vào khu biệt thự ở sườn núi.
Nơi này rất yên tĩnh, không khí cũng rất trong lành.
Nguyễn Tinh Vãn xuống xe, vội vã đi vào trong, vừa bước vào biệt thự, cô đã nhìn thấy Giang Nguyên đi ra.
Giang Nguyên vẫy tay về phía cô:
"Lâu rồi không gặp."
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu, nhanh chóng hỏi:
"Con tôi đâu?"
"Đang điều trị, cô muốn vào xem không?"
Nguyễn Tinh Vãn mím môi:
"Được."
Tầng ba ở đây đã được cải tạo thành phòng thí nghiệm, mặc dù không thể so sánh với phòng thí nghiệm lớn ở Giang Châu, nhưng các thiết bị cần thiết cũng đầy đủ.
Một vài bác sĩ đang làm công việc của mình.
Giang Nguyên dẫn Nguyễn Tinh Vãn và Chu Từ Thâm đến ngoài phòng điều trị:
"Cứ đứng đây là được, không cần vào."
Trong phòng điều trị, con cô nhìn lớn hơn khá nhiều so với những bức ảnh mà Giang Nguyên gửi cho cô, cậu nhóc đang ngồi trên giường bệnh, phối hợp với bác sĩ để điều trị, có vẻ như đã quen với những việc này rồi.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn thấy vậy, cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng, hỏi với giọng run rẩy:
"Thằng bes phải điều trị như vậy bao lâu?"
"Khó nói lắm, ít nhất cũng phải hai ba năm, nếu lâu thì có thể mười năm, hai mươi năm."
Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt lại, tay vô thức nắm chặt cánh tay của người đàn ông bên cạnh.
Chu Từ Thâm liền ôm cô vào lòng, im lặng an ủi.
Lúc này, cậu nhóc như cảm nhận được có người bên ngoài, ngoảnh đầu nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/2660363/chuong-1483-1484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.