"Mạnh Đa, bác sĩ nói tay anh không có gì đáng ngại, anh ngồi ở đây một chút, tôi đi trả viện phí và lấy thuốc giúp anh, Thiên Dục, chăm sóc chú giúp mẹ." Dặn dò xong, Mạc Thanh Ngải nén vẻ mặt mệt mỏi, cố gắng tươi cười rời đi.
Nhan Thiên Dục và Mạnh Đa ngồi đối diện nhau, vẫn là dáng vẻ vô tội như thiên thần nhưng lại khiến Mạnh Đa mất tự nhiên.
"Cháu tên là Thiên Dục?" Mạnh Đa cười lấy lòng, anh muốn tạo quan hệ tốt với Thiên Dục.
"Ừm, cháu tên là Nhan Thiên Dục." Cố ý thêm chữ "Nhan", đôi mắt to đơn thuần chớp chớp, Thiên Dục nhìn Mạnh Đa biến sắc, trong lòng thầm cười lạnh, sao mẹ bé có thể không nhận ra người này cố ý giả vờ tay bị đau nhỉ, bé vừa nhìn đã biết rồi.
"Khụ khụ." Mạnh Đa ho hai tiếng: "Nghe nói lần này Thiên Dục đạt giải nhất cuộc thi vẽ tranh thế giới? Giỏi quá."
"Cảm ơn." Nhan Thiên Dục đắc ý cười thừa nhận, bồi thêm: "Đây là do gen di truyền."
Mạnh Đa biết lúc này nhất định sắc mặt mình rất khó coi, tiểu quỷ này đang cố ý ám chỉ điều gì? Nhưng mà có thể sao, một tiểu quỷ chỉ khoảng 5, 6 tuổi?
"Khụ khụ khụ." Mạnh Đa thật sự không biết nói cái gì, đành phải ho khan.
"Chú, cổ họng không thoải mái sao? Muốn uống nước không ạ? Để cháu đi mua." Nhan Thiên Dục nhảy xuống ghế, cười hiền lành.
"Không cần, chú..." Còn chưa nói xong Nhan Thiên Dục đã rời đi, Mạnh Đa nhìn vậy tự cảm thấy buồn cười, anh nghĩ nhiều rồi, đây đúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-nho-cua-dai-thanh/459505/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.