Giữa tháng 9, không khí của Vân Thành tràn ngập sự mát mẻ đặc trưng của mùa thu nhưng vẫn còn vương vấn một chút nắng nóng chưa nguôi của mùa hè.
Làn gió buổi sáng chậm rãi thổi qua tấm rèm mỏng bên cửa sổ, những tia sáng mỏng manh cũng từ từ tiến vào.
Cô gái đang chìm trong giấc mơ ngọt ngào thì bị một đoạn nhạc chuông không phù hợp vang lên làm sụp đổ ý chí chiến đấu của cô.
Thẩm Khinh Bạch tuyệt vọng mở mắt ra, quờ quạng sờ điện thoại ở trên tủ đầu giường, nhìn thấy tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại, trong giọng nói vẫn còn mang theo sự buồn ngủ và tiếc nuối: “Chỉ cần cậu chậm hơn một phút là tớ có thể giải quyết xong chuyện rồi.”
“. . . . . .”
Hạ Tử Lăng bị lời cô nói làm cho mờ mịt, khó hiểu chớp mắt vài cái: “Mới sáng sớm cậu phải giải quyết chuyện gì?”
Thẩm Khinh Bạch đá chăn ra, dáng người lười nhác không thèm để ý đến hình tượng mà nằm bò ra cuối giường: “Bực chết đi được, tớ vừa mơ thấy mình gả cho một người ở trên núi, nhưng lại bị người ta đuổi ra ngoài vì ăn quá nhiều.”
Cô than nhẹ: “Vốn đang định cãi nhau với người nhà anh ta một trận nhưng cậu lại không cho tớ cơ hội này.”
“Vãi chưởng! Thẩm Khinh Bạch! Khá nha!”
Hạ Tử Lăng đặt sandwich trong tay xuống, ôm bụng cười to: “Cậu bị dì ép đến mức này rồi sao? Vì nói lắp mà phải cam nguyện ở lại trong núi, may mắn đây chỉ là giấc mơ.”*
*Nguyên văn câu này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-sau-hon-nhan-phao-mat-hong-tra/2743612/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.