🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc nhưng Chung Đình Diệp đã dẫn cô rời khỏi nhà họ Tô.

Trong chiếc xe sang màu đen.

Thẩm Khinh Bạch quay đầu lại liền thấy Chung Đình Diệp đang rũ mắt, lười biếng tựa vào ghế, cả người như đã mất hết sức lực không còn phong thái như thường ngày.

Đôi mắt anh hơi khép hờ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm không biết đang nghĩ gì, rất lâu vẫn chưa lên tiếng.

Thẩm Khinh Bạch nhìn anh như vậy trong lòng hiện lên cảnh tượng ở bữa tiệc.

Khi ấy ánh mắt của tất cả mọi người đề đổ dồn về phía họ mặc kệ là vô tình hay cố ý, trong mắt chứa đầy tò mò, kinh ngạc, xem kịch, thậm chí còn có cả sự thương hại.

Vẻ mặt Chung Đình Diệp vẫn bình thản như mặt hồ tĩnh lặng không có bất kỳ thay đổi nào, dường như anh không để tâm hoặc đã quá quen với điều đó.

Chỉ khi đối mặt với Thẩm Khinh Bạch mới hiện lên một chút bối rối, như thể không ngờ chuyện riêng trong nhà lại bất ngờ phơi bày trước mặt cô.

Một mặt không ai biết đến của nhà họ Chung lại bị phơi bày theo cách đó.

Bác của anh cũng đã đến, dường như muốn anh ủi anh nhưng Chung Đình Diệp dửng dưng nhận lấy chiếc túi trong tay Chung Di Huyện, gật đầu chào bác: “Con đưa A Bạch về trước, làm phiền bác nói lại với bác Tô.”

Chung Bác Vũ vỗ nhẹ vai anh: “Ừ, nơi này để bác lo.”

Thẩm Khinh Bạch chào hỏi mọi người xong rồi cùng Chung Đình Diệp đi ra ngoài.

Nhưng vừa đi qua trung tâm hành lang họ liền chạm mặt Chung Bác Văn và Chung Tử Du đang đứng bên cạnh ông.

Cuối hành lang là lối thoát hiểm, thỉnh thoảng có thể thấy khách khứa đi lại, ai nấy thấy cảnh này đều né tránh. Bên ngoài trời tối đen như mực, chỉ có vài vì sao lấp lánh trên bầu trời, hành lang yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy khó thở.

Thẩm Khinh Bạch im lặng một lát cuối cùng vẫn lễ phép gọi một tiếng: “Bố.”

Chung Bác Văn liếc nhìn Chung Đình Diệp rồi mới nhìn cô, trên mặt không có biểu hiện gì, giọng nói cũng bình thản: “Ừ, về rồi à?”

“Con thấy không khỏe nên A Diệp đưa con về trước.”

Thẩm Khinh Bạch thu lại ánh nhìn, khóe mắt vô tình lướt qua Chung Tử Du, không ngờ anh ta lại mỉm cười chào cô: “Bây giờ chắc không cần tôi tự giới thiệu nữa nhỉ?”

Anh ta dừng một chút, hứng thú gọi: “Em dâu.”

Đôi mắt của Thẩm Khinh Bạch lập tức mở to, không thể tin được mà nhìn anh ta, đang định lên tiếng phản bác thì Chung Đình Diệp đã siết chặt tay cô kéo cô ra phía sau.

Đôi mắt đen lạnh lẽo của anh nhìn chằm chằm vào đối phương như đêm đông buốt giá: “Tôi đã nói anh tránh xa cô ấy ra, anh không hiểu sao? Cần tôi nhắc lại không?”

Chung Tử Du chưa lên tiếng nhưng Chung Bác Văn lại nổi giận trước: “Nói chuyện với anh trai kiểu đó à! Giáo dưỡng của con đâu rồi?”

“Mẹ tôi tên Lục Văn Thiến.”

Ngụ ý giữa anh và anh ta không có quan hệ gì.

Chung Đình Diệp lạnh lùng nhìn Chung Bác Văn, đáy mắt hiện lên một tia tối tăm, một lát sau giọng điệu bình thản trở lại: “Tôi vẫn ở đây thì anh ta đừng mong bước chân vào cửa nhà họ Chung.”

Chung Bác Văn hình như còn muốn nói gì đó.

Chung Đình Diệp không cho ông cơ hội ấy liền kéo Thẩm Khinh Bạch ra khỏi cổng nhà họ Tô không quay đầu lại.

“Không muốn hỏi gì à?” Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói rất thản nhiên.

Thẩm Khinh Bạch quay đầu lại, lập tức chạm phải ánh mắt đen sâu hun hút của anh. Mặc dù sắc mặt anh lạnh lùng nhưng bàn tay lớn đang đặt trên mu bàn tay cô vẫn ấm áp như thường.

Cô rút tay phải đang bị anh đè nắm ngược lại lấy tay anh, ngón tay luồn vào kẽ tay anh, mười ngón đan chặt.

Chung Đình Diệp ngẩn người nửa giây rồi siết chặt lại như thể sợ cô sẽ rời đi.

Thẩm Khinh Bạch khẽ cong môi, dịu giọng nói: “Em đang đợi anh nói với em.”

Chung Đình Diệp im lặng nhìn cô rất lâu rồi nghiêm túc nói: “Anh ta là con riêng của bố anh bên ngoài, cũng xem như là có chút quan hệ máu mủ với anh, anh ta lớn hơn anh một tuổi.”

Thẩm Khinh Bạch vô cùng kinh ngạc, con riêng lại còn lớn hơn một tuổi!

Chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, cô cảm thấy được hận ý vụt qua trong mắt anh, chỉ thoáng qua trong chớp mắt rồi lập tức bị vẻ lãnh dạm thay thế: “Những tình huống như hôm nay anh đã quen rồi.”

Giọng anh nghẹn lại, nhẹ giọng nói: “Tình yêu của ông ấy vĩnh viện không thuộc về bọn anh.”

Khoảnh khắc đó Thẩm Khinh Bạch cảm thấy như có ai bóp chặt trái tim mình, rất đau, một cảm giác mà trước đây cô chưa từng có.

Và cô cũng hiểu từ ‘bọn anh’ mà anh nói.

—–Đơn giản là anh và người mẹ đã mất.

“Anh vẫn còn có em mà.”

Lông mi Chung Đình Diệp khẽ run, ngẩng đầu nhìn Thẩm Khinh Bạch.

Cô xoay người ôm chặt lấy anh như muốn truyền hơi ấm của mình sang anh, hòa tan vào tận trong máu: “Em sẽ luôn ở bên anh.”

Cơ thể Chung Đình Diệp cứng đờ trong chốc lát rồi mạnh mẽ siết chặt vòng tay như muốn cô hòa vào trong xương tủy không nỡ buông ra: “A Bạch, đừng bao giờ rời xa anh.”

Chiếc xe lao vào màn đêm tăm tối, ánh đèn neon của thành phố lướt nhanh ngoài cửa sổ.

Về đến nhà, Thẩm Khinh Bạch vừa bật đèn, xoay người hỏi anh có muốn uống nước mật ong không thì trước mắt bỗng tối sầm, Chung Đình Diệp cúi xuống hôn cô, cướp lấy đôi môi trước khi cô kịp mở miệng.

Lưng cô bị anh ép sát vào cửa, động tác có chút thô bạo, mùi rượu lẫn hơi thở đầy hormone nồng nặc ập đến.

Thẩm Khinh Bạch ngửa đầu dựa vào tường, theo phản xạ vòng tay qua cổ anh, kiễng chân đáp lại.

Anh cúi đầu hôn cô, nụ hôn lần này gấp gáp hơn bất kỳ lần nào, không chậm rãi mà dồn dập từ giây đầu tiên chạm môi.

Tim Thẩm Khinh Bạch đập loạn, đầu ngón tay bất giác siết chặt, có lẽ vì đã hiểu rõ tình cảm trong lòng nên cô cam tâm bị anh hấp dẫn, chủ động tìm lấy lưỡi anh.

Chung Đình Diệp lập tức siết mạnh, nụ hôn càng trở nên cuồng nhiệt hơn.

Trong phòng khác, đèn chùm pha lê không bật hết, ánh sáng dịu nhẹ, bầu không khí tràn ngập sự mờ ám.

Chung Đình Diệp ôm ngang người cô lên, vừa hôn vừa bước vào phòng khách.

Không biết va phải thứ gì mà một vật trên kệ rơi xuống đất ‘rầm’ một tiếng.

Thẩm Khinh Bạch định quay đầu nhìn nhưng bị anh ép quay lại, hoàn toàn không nhìn thấy gì, nụ hôn nóng rực lại ập đến.

Nụ hôn này càng lúc càng nồng nhiệt như đốm lửa nhỏ bùng cháy khắp cánh đồng.

“Gâu —gâu gâu.”

Một tiếng chó sủa bất ngờ vang lên khắp phòng khách.

Sự xuất hiện đột ngột của Nha Hổ lập tức như một gáo nước lạnh dội vào ngọn lửa đang cháy rực.

Lúc này Thẩm Khinh Bạch không thể tiếp tục giả vờ không để ý, cô vội đẩy anh ra: “Nha Hổ. . .Nha Hổ đang ở đây.”

Chung Đình Diệp dừng lại một lúc, nghiêng đầu nhìn Nha Hổ đang ngây ngốc nhìn hai người họ.

“Nha Hổ quay về phòng, nhớ khóa cửa.” Anh cố kiềm chế d.ục v.ọng trong ánh mắt.

Nha Hổ vẫy vẫy đuôi, đối mắt với ánh mắt sâu thẳm kia lập tức chạy về phòng mình, vì quá vội nên suýt ngã ở khúc cua, sau đó vang lên tiếng đóng cửa và tiếng khóa cửa cạch một cái.

Thẩm Khinh Bạch ngơ ngác thu lại ánh nhìn, chớp mắt nhìn anh: “Anh bắt Nha Hổ khóa cửa làm gì?”

“Em đoán xem.” Chung Đình Diệp lại hôn lên môi cô rồi xoay người bế cô lên tầng.

Thẩm Khinh Bạch: “Ưm. . .”

Đêm đó anh muốn cô rất mãnh liệt.

Trong ánh mắt của Chung Đình Diệp cô có thể thấy sự chiếm hữu tràn đầy.

Rất lâu sau đó, khi cả hai đã ổn định lại, Chung Đình Diệp ôm cô vào phòng tắm, tỉ mỉ giúp cô làm sạch, đến lúc quay lại giường đã là nửa đêm.

Anh vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, cằm chôn vào hõm cổ cô, đầu ngón tay vô thức m.ơn tr.ớn nốt ruồi đen trên ngón trỏ của cô.

Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn mổ chiếc đèn ngủ đặt ở góc tường, ánh sáng vàng ấm dịu dàng lan tỏa.

Thẩm Khinh Bạch nhắm mắt, lưng tựa vào lồng ng.ực của anh, lắng nghe nhịp thở đều đặn của anh.

Ngay lúc cô mơ màng sắp ngủ, giọng nói trầm ấm của anh khẽ vang bên tai: “A Bạch.”

“Ừm.”

Một lúc sau anh chậm rãi cất tiếng: “Tìm thời gian anh đưa em đi gặp mẹ.”

Đôi mắt khẽ khép của Thẩm Khinh Bạch đột nhiên mở ra, cô nhìn chằm chằm vào ánh sáng đêm rọi qua khung cửa sổ, thì thầm trong lòng chữ ‘mẹ’ rồi cong môi cười: “Được, hôm đó em nhất định sẽ ăn mặc thật xinh đẹp, vừa nhìn liền thích em.”

Khóe môi Chung Đình Diệp khẽ nhếch lên, anh dùng sức kéo cô vào lòng, ghé sát tai cô thì thầm: “Nhất định là vậy.”

Chớp mắt một cái liền đến kỳ kiểm tra nhỏ đầu tiên, Thẩm Khinh Bạch liền trở nên bận rộn mà hình như Chung Đình Diệp cũng vậy. Mấy lần cô thiếp đi mơ hồ cảm thấy đằng sau bị lún xuống, sau đó theo thói quen quay người lại mơ màng rúc vào lòng anh.

Trời vừa sáng tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng anh đâu.

Thời gian bận rộn như vậy kéo dài suốt một tuần, mãi đến sinh nhật của Hạ Tử Lăng cô mới thả lỏng được đôi chút.

“Bạch Bạch, gọi tổng giám đốc nhà cậu qua cho đằng gái này xem đi, anh ta im ỉm như thế mà dụ được cậu đi rồi, phải đãi tiệc để bù đắp chứ.” Hạ Tử Lăng chống cằm nhìn người đang cúi đầu ăn cơm, cười híp mắt nói: “Phải là nhà hàng năm sao mới thể hiện được thành ý đó nha.”

Thẩm Khinh Bạch dừng đũa liếc nhìn cô ấy một cái: “Chẳng phải cậu đang được hưởng dịch vụ hạng sao đây à?”

Cô nhìn sang hất nhẹ cằm: “Thầy Tưởng đang phục vụ cậu toàn thời gian đấy nhé.”

Hạ Tử Lăng nâng ly rượu cụng nhẹ ly với Tưởng Tuấn Vỹ, khóe môi cười sâu hơn: “Ừm, thầy Tưởng đúng là người anh em tốt, năm nào cũng để cậu tiêu tiền.”

“Haizz, ai kêu hôm nay nay là sinh nhật của cậu chứ, chịu thiệt một chút cũng phải thôi.” Tưởng Tuấn Vỹ bóc xong con tôm cuối cùng, lấy khăn giấy trên bàn lau tay, ánh mắt đầy hàm ý nhìn cô: “Mong rằng năm sau người trả tiền sẽ là bạn trai cậu.”

Ý trong lời nói của anh ấy ngoài Hạ Tử Lăng không hiểu ra thì Thẩm Khinh Bạch nghe cái hiểu liền.

Cô liếc nhìn Hạ Tử Lăng đang cười ngốc nghếch lại quay sang nhìn Tưởng Tuấn Vỹ, cố ý trêu chọc: “Thầy Tưởng, sinh nhật tớ cũng sắp đến rồi, hôm đó có thể tiêu tiền ___”

“Không thể.” Tưởng Tuấn Vỹ không đợi cô nói hết đã từ chối thẳng thừng: “Cậu bây giờ là bà chủ giàu có rồi, không đi tìm chồng cậu thì tìm ai, một tháng lương của tớ còn không đủ mời chồng cậu ăn một bữa, còn định bóc lột tớ nữa à.”

Hạ Tử Lăng bật cười nhìn Thẩm Khinh Bạch đang nhăn mặt, nhướn mày trêu: “Đúng đó Bạch Bạch, mau gọi điện cho chồng cậu hỏi xem lát nữa tăng hai có qua được không, tớ muốn tra khảo anh ta một trận.”

Thẩm Khinh Bạch lườm cô một cái, nhấc điện thoại trên bàn mở màn hình gọi cho Chung Đình Diệp: “Hôm nay mấy giờ anh xong việc?”

Cô biết gần đây anh rất bận rộn nên cũng không trông mong nhiều.

Chung Đình Diệp nhìn Kim Quyền Vinh ở phía đối diện liền gật đầu nhẹ với ông ấy, cầm điện thoại đi đến gần của sổ sát đất cách đó không xa: “Chắc tối nay sẽ xong sớm, sao vậy?”

Thẩm Khinh Bạch bị hai người trước mặt nhìn chằm chằm liền nghiêng người rồi nói: “À, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Lăng nên muốn rủ anh đến cùng cho vui vẻ.”

Chung Đình Diệp rất ngạc nhiên khi cô chủ động mời mình tham gia buổi tụ tập bạn bè, anh cười nhẹ: “Em gửi địa chỉ cho anh, bàn công việc xong anh sẽ qua.”

Thẩm Khinh Bạch cười: “Vâng.”

Cúp máy xong Chung Đình Diệp liền cất điện thoại quay người ngồi lại ghế.

Kim Quyền Vinh mỉm cười rót thêm trà cho anh, hỏi: “Bao giờ Đình Diệp tổ chức đám cưới nhớ báo cho chú Kim một tiếng nhé, đến lúc đấy nhất định chú sẽ đưa cả nhà đến chúc mừng hưởng chút vận may.”

Chung Đình Diệp nâng ly trà nhấp một ngụm, giọng nói không còn nghiêm túc như khi bàn chuyện làm ăn, ánh mắt cũng dịu dàng hơn nhiều: “Vẫn chưa nhanh vậy đâu ạ, đến lúc đó nhất định sẽ gửi thiệp mời cho chú Kim.”

Kim Quyền Vinh mỉm cười đáp lời rồi lại quay lại chuyện dự án: “Xem kế hoạch của cháu xong mấy ngày nay chú mất ngủ để suy nghĩ, nếu bỏ lỡ dự án này thì mấy tháng tới chắc chắn không ngủ yên được.”

Nhận được bản kế hoạch từ anh, trái tim vốn đã bình lặng lại bị viễn cảnh đầy sáng tạo làm lung lay. Mặc dù đã đồng ý với Chung Bác Văn là từ chối hợp tác lần này, kết cục ấy vốn không thay đổi.

Nhưng mấy đêm trằn trọc mãi ông vẫn không vượt qua được bản năng của người làm ăn luôn coi trọng lợi ích.

Từ sau khi từ chối gặp Chung Đình Diệp, anh cũng không quay lại, mấy ngày trôi qua vẫn không có tin tức gì. Ông lăn lộn thương trường nửa đời người, lần đầu tiên thấy một hậu bối mà không giữ được thể diện, cuối cùng vẫn chủ động mời anh đến.

“Chú Kim là người sáng suốt, đó cũng là lý do cháu muốn hợp tác với chú, điều kiện đôi bên cùng có lời, cháu sẵn sàng đưa ra.” Chung Đình Diệp nói với giọng nói khiêm tốn mà không mất đi khí chất, đủ để giữ thể diện cho Kim Quyền Vinh.

Quả nhiên Kim Quyền Vinh nghe xong thì lòng hư vinh được thỏa mãn cười ha hả: “Đình Diệp, chú cháu ta không cần vòng vo, hôm nay chú mang hợp đồng tới đây rồi.”

Nói xong ông ra hiệu cho trợ lý, trợ lý lập tức lấy ra bản hợp đồng đã chuẩn bị từ lâu.

“Cháu xem đi, nếu không có vấn đề gì chúng ta ký luôn bây giờ.” Kim Quyền Vinh đưa hợp đồng qua, người ngả ra sau ghế, hai chân bắt chéo, tay tùy ý đặt trên đầu gối, ngón tay gõ nhịp nhè nhẹ ra dáng rất tự tin.

Chung Đình Diệp lễ phép nhận lấy, cúi đầu xem kỹ từng mục.

Kim Quyền Vinh cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi.

Chừng khoảng hai chén trà, Chung Đình Diệp đặt hợp đồng xuống, chậm rãi đưa về phía ông: “Kim tổng, hợp tác vui vẻ.”

Kim Quyền Vinh thu chân bắt chéo lại, hơi nhổm người bắt tay anh: “Chung tổng, hợp tác vui vẻ.”

Ký hợp đồng xong cũng đã nửa tiếng trôi qua, Chung Đình Diệp nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến 9 giờ.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vũ ở ghế lái: “Đi tìm vợ tôi.”

Tần Vũ: “Vâng.”

Trong phòng bao của Hải Khách Đế Quốc, tiếng nhạc sôi động vang lên bốn phía chấn động màng nhĩ, chỉ có ba người họ nhưng không khí sôi động náo nhiệt vẫn tràn ngập khắp nơi.

Thẩm Khinh Bạch lắc đầu theo điệu nhạc, tay cầm ly rượu thỉnh thoảng cụng ly với Hạ Tử Lăng ở bên cạnh. Hai người vừa trò chuyện vừa cười đùa tựa vào ghế sofa, lặng lẽ lắng nghe Tưởng Tuấn Vỹ hát một cách đầy cảm xúc.

“Này, cậu nhìn dáng vẻ của thầy Tưởng lúc hát có phải siêu đẹp trai không?” Thẩm Khinh Bạch dùng khuỷu tay huých vô ấy: “Nước phù sa không chảy ngoài ruộng, cậu thu phục cậu ấy đi.”

Hạ Tử Lăng vừa uống được một ngụm rượu suýt phun ra vì buồn cười: “Thôi đi, chỉ cần tưởng tượng người hôn mình là cậu ấy tớ đã không nhịn được muốn bật cười rồi, cảnh tượng đó quá đẹp, không dám nhìn.”

Thẩm Khinh Bạch tưởng tượng theo lời cô nói lập tức cười nghiêng ngả.

“Thấy chưa, cậu cũng không dám nghĩ đến mà.” Hạ Tử Lăng đưa tay khoác lên vai cô, ghé sát tai hỏi nhỏ: “Nói đi, tổng giám đốc nhà cậu rốt cuộc có được không?”

Thẩm Khinh Bạch uốn một ngụm rượu, vừa nghe xong liền phun ra hết.

Hạ Tử Lăng vội rút khăn giấy lau giúp cô, vừa cười vừa nói: “Gì mà kích động thế, tớ còn chưa hỏi mấy chuyện sâu hơn mà.”

“Nhìn khí sắc của cậu gần đây không cần nói cũng biết anh ta rất khỏe, biết đâu tiểu thuyết một đêm bảy lần chính là từ anh ta mà ra. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch vội đưa tay bịt miệng cô ấy ngăn lại hết mấy lời nói táo bạo rồi cướp lời trước: “Tớ định theo đuổi anh ấy.”

“Hả?” Đúng lúc đó tiếng nhạc trong phòng lấn át cả giọng nói, Hạ Tử Lăng hỏi lại: “Vậu vừa nói gì tớ nghe không rõ.”

Thẩm Khinh Bạch không hề nhận ra cửa phòng đã bị ai đó mở ra, cô hét to: “Tớ nói tớ muốn theo đuổi Chung Đình Diệp!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.