Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc nhưng Chung Đình Diệp đã dẫn cô rời khỏi nhà họ Tô.
Trong chiếc xe sang màu đen.
Thẩm Khinh Bạch quay đầu lại liền thấy Chung Đình Diệp đang rũ mắt, lười biếng tựa vào ghế, cả người như đã mất hết sức lực không còn phong thái như thường ngày.
Đôi mắt anh hơi khép hờ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm không biết đang nghĩ gì, rất lâu vẫn chưa lên tiếng.
Thẩm Khinh Bạch nhìn anh như vậy trong lòng hiện lên cảnh tượng ở bữa tiệc.
Khi ấy ánh mắt của tất cả mọi người đề đổ dồn về phía họ mặc kệ là vô tình hay cố ý, trong mắt chứa đầy tò mò, kinh ngạc, xem kịch, thậm chí còn có cả sự thương hại.
Vẻ mặt Chung Đình Diệp vẫn bình thản như mặt hồ tĩnh lặng không có bất kỳ thay đổi nào, dường như anh không để tâm hoặc đã quá quen với điều đó.
Chỉ khi đối mặt với Thẩm Khinh Bạch mới hiện lên một chút bối rối, như thể không ngờ chuyện riêng trong nhà lại bất ngờ phơi bày trước mặt cô.
Một mặt không ai biết đến của nhà họ Chung lại bị phơi bày theo cách đó.
Bác của anh cũng đã đến, dường như muốn anh ủi anh nhưng Chung Đình Diệp dửng dưng nhận lấy chiếc túi trong tay Chung Di Huyện, gật đầu chào bác: “Con đưa A Bạch về trước, làm phiền bác nói lại với bác Tô.”
Chung Bác Vũ vỗ nhẹ vai anh: “Ừ, nơi này để bác lo.”
Thẩm Khinh Bạch chào hỏi mọi người xong rồi cùng Chung Đình Diệp đi ra ngoài.
Nhưng vừa đi qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-sau-hon-nhan-phao-mat-hong-tra/2743645/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.