Lúc đứng trong thang máy, hắn nhớ lại lời tài xế rồi cười nhếch mép với vẻ bực bội. Rốt cuộc tài xế lấy đâu ra tự tin mà cho là mình còn có chuyện tình cảm. Cửa thang máy từ từ khép lại, đèn tín hiệu sáng lên. Hoắc Dương dựa vào góc tường châm điếu thuốc.
Còn năm phút.
Dư Lạc cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay. Khi tay buông xuống, anh đưa mắt nhìn bầu trời trong xanh ngoài khung cửa kính từ sàn đến trần (1).
(1) Toàn bộ một mặt tường được thay bằng mặt kính.
Phòng khám này toạ lạc trên khu phố thương mại sầm uất ở thành phố W. Vì phòng khám nằm ở tầng cao nhất, đứng từ trên nhìn xuống có thể bao quát toàn bộ thành phố trong tầm mắt. Vị trí yên tĩnh ngay giữa trung tâm và phong cách bài trí trang nhã cho thấy nơi đây không phải chỗ cho người bình thường.
Dư Lạc ngồi một lúc thì bước tới cạnh tường, lặng yên nhìn chăm chăm cây cảnh trên đó. Loài dây leo xanh thẫm sinh sôi trên mặt tường xám tạo ra sự tương phản màu sắc mạnh mẽ. Bên cạnh dây leo là tấm biển tên nền trắng chữ đen theo kiểu huy hiệu, trên ấy viết một dòng chữ tiếng Trung và bản dịch tiếng Anh ở phía dưới:
"Trung tâm Tư vấn Tâm lý Owen"
Lần trước tới nơi này, cách bài trí còn chưa mang hơi thở hiện đại như thế này, ngoài cửa cũng chỉ dựng bảng hiệu bình thường.
Trợ lý của Từ Văn vừa dẫn anh vào phòng đợi vừa nói, bệnh nhân trước của bác sĩ Từ còn chưa đi nên anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-tron-ven/1825436/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.