Các trưởng bối, ca tẩu thấy vậy, có người vui vẻ, có người chua xót. Các ca ca tẩu tẩu đều cao hứng thay Đồng Đồng, nha đầu này cuối cùng cũng yêu đương, cũng biết thẹn thùng! Trương Tịnh lại là trong lòng ê ẩm, cảm thấy khuê nữ bị đoạt đi.
Ban đầu là ông ngoại không thích Chung Hoành nhất, thỉnh thoảng mặt lạnh với Chung Hoành. Bây giờ biến thành Trương Tịnh không ưa con rể nhất, bất kể con rể nịnh bợ lấy lòng ông thế nào, ông cũng không cho hắn một khuôn mặt tươi cười.
Chung Hoành lặng lẽ lôi kéo thê tử, nói ra hoài bão vĩ đại của mình:
- Đồng Đồng, chúng ta cũng sinh khuê nữ! Chờ khuê nữ chúng ta trưởng thành rồi, ta cũng như nhạc phụ, thể hiện uy phong của lão Thái Sơn!
Trương Đồng phì cười, Hoành Hoành à, chí khí này thật quá xa vời! Chúng ta mới thành thân ngày thứ ba, đến khi mang thai hài tử, rồi sinh ra, đợi hài tử trưởng thành………muốn thể hiện uy phong của lão Thái Sơn, không biết là chuyện năm nào tháng nào nữa!
Đôi vợ chồng son nấn ná ở Bình Bắc hầu phủ đến chiều mới rời đi. Trở lại Chung gia, Chung Hoành lén lút phàn nàn với Thủy Băng Tâm:
- Nhạc mẫu đối đãi rất thân thiết, còn nhạc phụ cứ như kẻ thù vậy.
Thủy Băng Tâm an ủi hắn:
- Như nhau thôi. Phụ thân con nhìn hai tỷ phu con cũng cực kỳ không vừa mắt.
Trương Đồng thường không chú ý, buột miệng gọi “dì Thủy”. Nàng từ nhỏ đã gọi “dì Thủy”, chợt đổi thành “mẹ” thật đúng là không quen. Chung Hoành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-hoa-anh-nguyet/2238098/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.