Ngươi không chỉ biết đi đường mà còn biết nói chuyện! Ông ngoại nhàn nhạt nhìn Trương Mại rồi đặt chén trà xuống, thản nhiên rời đi. Tên của bé Đại bị Hoàng đế đặt, tên của tiểu Nhị bị thê tử Mại Mại đặt, vậy là không có chuyện gì cho tằng ngoại tổ phụ ta làm.
Sư công từ nóc nhà nhảy xuống, mặt mày rạng rỡ vỗ bả vai Trương Mại:
- A Mại, bế bé Tự qua đây cùng thái sư công thân mật nào.
Ông xem nhẹ quyền đặt tên của Trương Tịnh, thậm chí gọi “bé Tự” luôn.
Trương Mại cười ha ha:
- Sư công, sau khi tiểu Nhị đầy tháng lại cùng ngài thân mật cũng không muộn. Bây giờ nó còn nhỏ, cả ngày chỉ biết ngủ, chơi không vui tí nào.
Sư công dùng phép khích tướng:
- A Mại, con không làm chủ được phải không? Có thể bế tiểu Nhị ra hay không, do mẹ con và vợ con quyết định, không tới lượt con.
- Nói gì vậy chứ!
Trương Mại giận dữ, xoạt một tiếng khép quạt lại, ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Đồ tôn của ngài đây đường đường là Ngụy quốc công, Ngụy quốc công phủ lớn thế này, con không làm chủ thì ai làm chủ?
Xoạt một tiếng, chiếc quạt lại đắc ý mở ra.
Nhìn A Mại nhà ta này, vừa tuấn tú vừa có khí thế, thật không tệ! Sư công mỉm cười giơ ngón tay cái về phía đồ tôn.
- Ta.
Giọng nói nghiến răng nghiến lợi, ẩn chứa cơn thịnh nộ.
Là giọng của Trương Tịnh.
Trương Mại ngây người, vội sáp lại quạt lấy lòng:
- Phụ thân có nóng không? Nhi tử quạt cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-hoa-anh-nguyet/2238103/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.