Trương Khế ngây người hồi lâu, tức tối nói:
- Phụ thân con lúc nào cũng vậy, cứ tâm niệm sông Hoài này, ngoài ra thì cái gì cũng không để ở trong lòng.
An Hiệp lấy hai tay che mặt:
- Con rất xấu hổ.
Cứ xoắn xuýt mấy chuyện nhỏ này, thật là nhàm chán.
- Con xấu hổ cái gì? Mẹ đâu có trách con.
Trương Khế thấy thế thì đau lòng, vội an ủi tiểu nữ nhi. An Hiệp cười nhẹ, cũng không giải thích hiểu lầm này:
- Trình tỷ tỷ rất khó xử, con lúc nãy là bất bình thay tỷ ấy thôi. Mẹ đừng để ý.
Trương Khế tỉnh ngộ:
- Là tại cái này à, Hiệp nhi, con trách lầm rồi. A Hi khó xử là tại Trình gia chứ không phải tại mẹ.
Mẫu thân con cũng đâu phải tự mình chạy tới Trình gia thân thiết với Thu di nương, mà là Trình gia để Thu di nương tới Tây Viên. Ta tiếp đãi Thu di nương, chẳng qua là khách khí nể mặt Trình gia, ngoài ra chẳng có gì đáng nói. Chuyện này nếu nói thất lễ, là Trình gia thất lễ trước, ai bảo nhà họ công khai để di nương ra cửa tới nhà thân thích chứ. Con nói xem, Trình gia làm như vậy là để cho Tây Viên xem Thu di nương như là khách chân chính hay không đây? Cái này là làm khó Tây Viên rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Hiệp nhăn lại:
- Trình tỷ tỷ tức giận thiệt lâu……
Trương Khế khinh thường nhìn tiểu nữ nhi:
- Mới thấy con hơi hơi hiểu chuyện thì con lại ngu ngốc rồi. A Hi tức giận cái gì chứ?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-hoa-anh-nguyet/2238275/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.