Nói là suy nghĩ, thật ra tôi biết chúng tôi không có hy vọng gì.
Nhưng anh ta giống như đạt được ước nguyện, mỗi buổi sáng đều không ngừng kiên trì đưa bữa sáng cho tôi, hôm nay là bánh mì và sữa bò, ngày mai là cháo trứng muối và hồng trà nóng, thay đổi đa dạng các loại, giống như học sinh cấp 3 vậy.
Mỗi lần những người khác trong tiệm thấy đều sẽ ồ lên một chút, điều này làm tôi cảm thấy rất xấu hổ, nhưng dù ngăn cản vô số lần cũng không được, anh ta sẽ chỉ cảm thấy là bữa sáng hôm đó đưa không hợp khẩu vị của tôi mà thôi.
"Tiểu Thẩm, vừa rồi thầy Trần lại đến đấy, còn tặng cho cậu một bó hoa hồng thật lớn nữa! Nghe nói là hoa nhập khẩu đó." Tôi vẫn như thường lệ lúc dọn bàn là lại nghe Tiểu Chu trêu chọc.
"Hả? Ở đâu?" Tôi lau lau tay nghi ngờ hỏi.
Cô ấy hất hất cằm: "Chỗ quầy hàng kìa!"
Tôi nhìn qua, quả nhiên là một bó hoa hồng to, đỏ tươi ướt át, quyến rũ xinh đẹp.
Không cần nghĩ cũng biết bó hoa này nhất định rất đắt.
Vì vậy vừa đến giờ tan tầm, tôi lập tức ôm hoa muốn trả lại cho anh ta, quà quý như vậy về tình hay về lý tôi cũng không thể nhận.
Tôi phí sức lực nửa ngày mới tìm thấy anh ta ở đầu đường.
"Trần Sâm, hoa này tôi không thể nhận, quá đắt rồi."
Anh ta có chút cuống cuồng: "Không sao, hoa này không đắt."
Tôi nhét hoa vào trong lòng anh ta: "Tôi thật sự không thể nhận! Nhân lúc bây giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-muon-thay-the-gian-tang-cau-mot-chut-diu-dang/1090549/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.