Ba tôi được chuyển từ phòng bệnh bình thường sang phòng VIP.
Không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Tôi gọi điện cho Chu Trì Dục, nói với anh không cần phải làm vậy, tiêu nhiều tiền vì một người như vậy không đáng chút nào.
Anh chỉ qua loa cho có, rồi hỏi tôi tối nay muốn ăn gì.
"..."
"Chu Trì Dục."
"Anh đây."
"Anh đang theo đuổi em à?"
"Ừ."
Giọng nói chứa chút khàn khàn, lại rõ ràng thẳng thắn đến vậy.
"Anh có biết là thật ra anh rất nổi tiếng không."
Tôi hít sâu một hơi, cắn răng nói.
"Anh lái con xe ấy đến đậu dưới lầu công ty em, đồng nghiệp đều đang thảo luận có phải em được bao nuôi không kìa, sếp em còn ra sức nịnh bợ em nữa."
Anh cười khẽ một tiếng, hiển nhiên là rất hài lòng với kết quả này.
"Vậy không phải rất tốt sao."
"Tốt chỗ nào chứ! Anh như vậy khiến em cảm thấy... Tất cả những gì em có, đều là vì anh mà có được."
"Đúng vậy, Lâm Tiểu Ngư, em phải cẩn thận một chút."
Ý cười của anh không giảm, thẳng thắn tính kế cho tôi nghe.
"Anh chính là muốn em không thể sống thiếu anh được."
"..."
Con người Chu Trì Dục nhìn như lạnh nhạt hờ hững, nhưng thật ra sâu trong tim anh có một cỗ bướng bỉnh không chịu thua.
Ngay cả khi theo đuổi tôi, anh cũng như vậy.
Có những lúc tôi nghĩ, nói không chừng anh thật sự nên làm một tên côn đồ lưu lạc đầu đường, sâu trong xương cốt anh tràn ngập lưu manh xấu xa, anh nên trở thành ánh sáng chói mắt nhất trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-muon-thay-the-gian-tang-cau-mot-chut-diu-dang/1090556/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.