Lâu Huyên để túi lại trên tay ta, sau đó mang viên Vãn Hương Đan cuối cùng nghênh ngang đi mất. Mức độ chán ghét hắn của ta lại thăng lên một bậc. Vì nói không thể nói lại không động đậy, ta chỉ có thể dùng mắt kháng nghị. Lâu Huyên vừa bước nửa chân ra cửa, có lẽ cảm giác được ánh mắt phẫn nộ của ta có thể bắn thủng vài lỗ trên mình hắn nên xoay người lại nhìn ta.
"Chờ một lát, huyệt đạo của ngươi tự khắc được giải, cáo từ."
Ta nghĩ hắn đột phát thiện tâm thả ta, ta thật đánh giá hắn cao quá rồi. Sự thật chứng minh, ác nhân vĩnh viễn không thiện lương, tên trước mắt này chính là ví dụ đẫm máu. Chuyện đến đây, Lâu Huyên đã soán ngôi Tần Lãng trở thành kẻ ta chán ghét nhất, muốn giết nhất.
Trong tiệm, tiểu nhị khóc cũng không được, cười cũng không xong, nhìn ta nhỏ giọng, nói đó không phải lỗi của hắn. Ta đương nhiên biết không phải do hắn, hắn không có năng lực chọc giận ta vậy đâu. Lâu Huyên đi rồi, ta ngập tràn tức giận không chỗ phát tiết, đành phải đem hắn làm người chịu tội thay, hung hăng trừng hắn.
Tiểu nhị bị ta trừng đến sợ, tiếng nói sau đó cũng run run. Hắn không có cách gì đành mời chưởng quầy lại đây. Chưởng quầy tuôn một đống lời lẽ hay ho, ta không cảm kích. Hắn còn nói không tính tiền quần áo của ta, ta vẫn thờ ơ. Cuối cùng, hắn thật sự chịu không nổi ánh mắt ăn thịt người của ta, đưa ta mười lượng bạc, xem như phí bồi thường kinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-nhiem-nhiem-truy-phu-ky/1777378/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.