Thế nhưng…, nó không thể ngờ lần đó lại là lần cuối nó được nhìn thấy nụ cười tươi rói như ánh ban mai của chị.
Không thể …
Chiếc xe tải đột ngột vượt đèn đỏ. Bất ngờ đâm sầm vào xe của nó. Cả nó và chị đều ngã nhào….
Nó bất tỉnh…
Mọi người hối hả đưa nó vào bệnh viện.
…
Tỉnh dậy, nó nghe mẹ bảo, chị Phượng đã ra đi… vĩnh viễn …sẽ ko bao giờ trở lại nữa.
Nó sẽ ko được nhìn thấy khuôn mặt chị nữa…
Không thể thấy được nét mặt tức giận của chị trước những trò tinh quái của nó nữa…
Chị sẽ ko động viên nó. Không dạy nó chơi đàn nữa…
Chị…
Chị Phượng đi rồi…Nó còn chơi đàn để làm gì….Chẳng phải tại nó mà chị mới… đó sao ?
Lỗi là do nó…Tất cả tại nó…..
…
…
~~~~~
– Mẹ.
– Con tỉnh rồi à con gái. Đỡ mệt chưa con? – Mẹ nó ân cần.
– Con là một đứa vô dụng… phải ko mẹ?
– Không. Con là đứa con gái đáng yêu và tài năng nhất.
– Nhưng vì con mà chị Phượng… – Nó nghẹn ngào. Nước mắt rơi lã chã.
– Không phải lỗi tại con đâu, con đừng tự quy tội cho mình như thế chứ. – Mẹ nó ôm nó vào lòng. Nhẹ nhàng xoa đầuđứa con gái.
Nó vẫn khóc. Khóc trong vòng tay thương yêu của mẹ.
Mặc cảm tội lỗi vẫn trào dâng.
Suốt 5 năm qua. Nó cố gắng vui tươi. Cố gắng cười. Nhưng sao, nó vẫn ko thể quên..
Chị Phượng…
***
Quay lại truyện:
– Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cậu ấy thế, Quang, nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-se-lay-cau-that-day/2251086/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.