...
Mẹ! Đúng là mẹ. Mẹ nằm đó, hơi thở yếu ớt phả vào ko gian tĩnh lặng. Đầu mẹ cuốn băng trắng kín mít, môi mẹ tím tái nhợt nhạt. Nước mắt nó đột nhiên lăn dài trên má, rơi từng giọt xuống đôi bàn tay của mẹ. Nỗi niềm thương xót cứ thế dâng tràn lên, mắt nó ngày càng nhoè đi, nó ko nhìn thấy rõ mẹ nữa.
– Con….gái…. – Mẹ hé đôi mắt một cách khó nhọc, môi mẹ mấp máy nhỏ xíu chỉ để mình nó nghe. Đột nhiên nó trách bản thân mình vô dụng, tại sao lại ko nói được gì với mẹ vào ngay lúc này. Bàn tay nó chỉ biết nắm ghì lấy mẹ ko buông.
– Mẹ. Mẹ sao rồi, mẹ cảm thấy ko khoẻ ở đâu ko ? – Nó cố gắng mỉm cười mặc cho nước mắt vẫn cứ lã chã.
– Mẹ xin lỗi….xin lỗi con….
– Con ko cần mẹ xin lỗi. – Nó chợt gào lên. – Mẹ phải mau chóng khoẻ lại, con ko muốn mẹ ở lại nơi này một chút nào, mẹ phải về ăn cơm con nấu, mẹ phải mặc bộ váy con mới mua.
– Mẹ rất xin…lỗi con. Mặc dù rất muốn…nhưng có lẽ…mẹ ko thể.. Hứa với mẹ..con hãy sống thật tốt….sống tốt…thay cho mẹ… Con phải mạnh mẽ…ko được khóc…
– Không. – Nó bắt đầu oà khóc nức nở, hai cánh tay xiết chặt lấy mẹ, nó ko muốn nghe mẹ nói những lời như vậy, giống như…mẹ sắp đi đến một nơi xa lắm, một nơi mà nó ko thể nhìn thấy. Không muốn, nó không muốn.
– Con phải hứa….thì mẹ …mới có thể…yên tâm. – Giọng mẹ thều thào ngày một khó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-se-lay-cau-that-day/2251111/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.