Trên đường trở về, sắc mặt Giang Chu hết sức ủ rủ.Hắn cảm thấy, lần về thăm họ hàng này cực kỳ thất bại.Chẳng những thất bại, mà thanh danh cả đời của hắn cũng bị chôn vùi tại đây.Đám bà tám ở đầu thôn kia, chính là đám tinh anh trong Cục Tình Báo trung ương.Bọn họ mà biết loại chuyện này, thì tương đương với cả thôn đều biết.Sau này hắn phát tài, thì còn áo gấm về quê kiểu gì?Làm sao có thể quang tông diệu tổ, rạng rỡ tổ tiên!Làm sao còn có thể thành lập hình tượng một xí nghiệp gia thành công.Dù sao, mục đích phát tài, không phải là về quê ăn tết rồi trang bức sao?“Con trai, chỗ làm chúng ta có một bà chị họ Lý, con gái bà ấy không tệ lắm, con có muốn gặp mặt hay không?”Giang Chu bất đắc dĩ: “Mẹ, trong lòng mẹ, con chính là người không thể tìm được bạn gái sao?”Viên Hữu Cầm thở dài ai oán: “Mẹ không sợ con không tìm được, mà chỉ sợ con tìm một đứa con trai thôi!”“Con.
.
.”Giang Chu cắn răng, gân xanh đầy trán.Đến cùng là tại sao mà cha mẹ lại có loại ảo giác này?Chẳng lẽ chỉ vì mình không để ý đến Sở Ngữ Vi sao?Khá lắm, không liếm Sở Ngữ Vi thì là sai rồi?Nói như đàn ông khắp thiên hạ đều phải thích nàng vậy.“Mẹ, mẹ yên tâm đi, nghỉ đông năm nay con sẽ dẫn con dâu chân chính của mẹ về nhà, để cho mẹ xem một chút!”Viên Hữu Cầm liếc mắt nhìn Giang Hoành Sơn.Giang Hoành Sơn cũng liếc mắt nhìn Viên Hữu Cầm.“Con trai, yêu cầu của chúng ta không cao, chỉ cần.
.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-tinh-em-tu-choi-anh-thay-long-doi-da-em-khoc-cai-gi/512125/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.