Triển Chiêu vừa ra khỏi cửa, Bạch Ngọc Đường đã chạy tới, kéo tay Triển Chiêu quan sát từ trên xuống dưới. Nhìn qua có vẻ không sao, nhưng Bạch Ngọc Đường lập tức nhìn thấy sắc mặt Triển Chiêu so với cánh cửa còn trắng hơn rất nhiều, mắt đỏ bừng, môi tím, bộ mặt tuấn tú giờ đầy hốc hác. Bạch Ngọc Đường cảm thấy đau lòng nha, hối hận nhất chính là lúc nãy chậm một chút, không có đi cùng Triển Chiêu vô đó, bảo vệ cậu.
“Cái tên quái thai đó không làm gì cậu chứ?”
Triển Chiêu vừa ra khỏi cửa, Bạch Ngọc Đường đã chạy tới, kéo tay Triển Chiêu quan sát từ trên xuống dưới. Nhìn qua có vẻ không sao, nhưng Bạch Ngọc Đường lập tức nhìn thấy sắc mặt Triển Chiêu so với cánh cửa còn trắng hơn rất nhiều, mắt đỏ bừng, môi tím, bộ mặt tuấn tú giờ đầy hốc hác. Bạch Ngọc Đường cảm thấy đau lòng nha, hối hận nhất chính là lúc nãy chậm một chút, không có đi cùng Triển Chiêu vô đó, bảo vệ cậu.
Triển Chiêu lúng túng nhìn hai tay của mình bị Bạch Ngọc Đường nắm chặt, khóe miệng cong cong, cười nói, “Tôi không sao, pháp y Tần là người rất tốt.”
“Tần Giản, tốt?” Bạch Ngọc Đường cau mày, mặt đầy nghi ngờ nhìn Triển Chiêu mấy lần, ánh mắt rõ ràng nói, không phải nhóc con cậu bị tên quái thai đó lây bệnh rồi chứ?
Triển Chiêu bất đắc dĩ cười, tiện tay đặt bản báo cáo nghiệm thi vào tay Bạch Ngọc Đường, cố tình nói sang chuyện khác, “Nhờ gợi ý của pháp y Tần mà hồ sơ của tôi có thể hoàn tất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-trong-an/2007465/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.