Đêm đến, tinh tú ảm đảm mượn dựa vào bóng đêm, một thân ảnh cao gầy từ trong hậu viện của Thanh Hoan điện dần tách khỏi sự giám sát của thị vệ, lẻn vào thư phòng.
Người nọ dùng một tấm khăn đen che mặt, chỉ lộ đôi mắt đen lành lạnh mà đẹp đẽ. Hắn khom người, nhanh như cắt vọt đến sau cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bốn phía tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở, không có ánh nến, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo xuyên thấu qua hoa văn trang trí trên song cửa sổ len lỏi chiếu vào. Bóng đen kia vội vã lật mấy cuốn sách trên bàn, vẫn chưa tìm được thứ hắn muốn, liền gắt gao đứng dậy đi đến từng kệ sách lật tìm quyển sách cổ. Trời thực sự quá tối, sách lại quá nhiều, bóng đen lần giở được gần nửa số sách thì nghe từ xa có tiếng bước chân truyền đến.
Không kịp tìm thêm nữa, hắn nhanh chóng đem mọi thứ khôi phục lại như cũ, lập tức đẩy khung cửa sổ rồi nhẹ nhàng nhảy ra ngoài. Cùng lúc đó, cửa thư phòng được mở ra, Bạch Linh nhấc theo đèn bước vào.
Thư phòng yên ắng, cuốn sách cổ vẫn nằm ở chỗ cũ, không chút tổn lại, giống như chưa từng có người động vào. Lông mày nhíu chặt của nàng lúc này mới từ từ giãn ra, lùi ra khép cửa, đề phòng vạn nhất có chuyện không may, nàng vẫn phái một nhóm thị vệ đến trực đêm, thắt chặt an toàn.
Nguyệt ngã về Tây, thái dương lấp ló, một đêm sóng ngầm lại trôi qua.
Ngày hôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-vang-nam-ngoc/1997705/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.