Hạo Thiên đi đến Đông Hải, nhìn bãi cát hai người từng nô đùa, bờ biển họ từng dạo bước, mỏm đá họ cùng ngắm sao trời, trong lòng chỉ còn lại tiếc nuối vô bờ bến.
Hắn không oán, không hận, chỉ tiếc nuối rằng từ nay về sau không thể bên cạnh cha con y nữa. Hắn từng hứa sẽ để cho Bính Nhi của hắn lớn lên vui vẻ vô lo, hắn sẽ bảo vệ y thật tốt, xem ra bây giờ đều không làm được.
Hạo Thiên nâng niu quả trứng rồng, đưa lên môi nhẹ nhàng hôn một cái. Ấy vậy mà tiểu gia hỏa bên trong rõ ràng còn chưa có ý thức, lại như thể trời sinh đã tâm linh tương thông với cha mình, nhẹ nhàng run rẩy một chút.
Hạo Thiên chìm vào đá biển. Nghĩ đến chuyện tình của mình với Ngao Quảng, hóa ra chỉ toàn gặp gỡ vội vàng, chia ly vội vã, khổ nhiều hơn ngọt.
Hắn thậm chí còn chưa từng được nhìn kỹ Long Cung Đông Hải, mà nó đã biến thành luyện ngục.
Hạo Thiên đến đáy biển. Nơi này quả nhiên đã rối ren như nồi cháo. Long Cung xưa kia nguy nga tráng lệ đã bị đập nát, nghiệp hỏa từ luyện ngục phía dưới thiêu đốt đến tận chân quần long, Định Hải Thần Châm được cắm thẳng vào biển lửa.
Quần long bị trói chặt vào Định Hải Thần Châm bằng xiềng xích, vẻ mặt ai nấy đều tiều tụy, chỉ có Ngao Quảng còn có thể đoan trang ngồi trên ghế pha lê, tranh cãi với đám thần quan Thiên Cung kia.
Chắc bởi vì y là Long Vương, cũng bởi vì chút quan hệ giữa y và mình,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toa-de-lung-vi-tat-man-toa/2367868/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.